Lạc Dư cảm nhận được hơi ấm cùng mùi hương quen thuộc nước mắt vô thức rơi xuống, khóe mắt cậu ửng đỏ vươn tay lên sờ sờ gương mặt của người kia.
- Lăng Quân.
- Ừm, tôi ở đây.
- Lăng Quân.
- Lăng Quân...
Không biết từ lúc nào hai người đã răng môi quấn quýt. Lạc Dư ôm lấy người đàn ông vẫn còn hơi ấm cùng nhịp đập nhẹ giọng nói:
- Lăng Quân, đừng làm như vậy nữa được không? Em sợ, sợ lắm, sợ nhìn thấy anh chỉ còn lại một thi thể lạnh băng, sợ anh không cười với em nữa. Anh không được làm mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng đâu, biết không? Hứa với em đi.
Lăng Quân lau đi những giọt nước mắt nóng bỏng trên khéo mi cậu. Người này khóc vì hắn, cậu ấy yêu hắn như vậy sao hắn lỡ bỏ cậu lại được.
- Anh hối hận rồi, nếu có chết thì hai chúng ta phải cùng chết.
Hắn không lỡ để người kia sống một mình đến già, cậu ấy làm sao chịu nổi sự cô đơn, đau khổ khi không có hắn chứ. Người đầu tiên cậu ấy gặp là hắn, người đầu tiên yêu cũng là hắn, là hắn có lỗi với cậu, hắn sẽ dùng cả đời này từng chút từng chút một bù đắp, yêu thương cậu cả đời.
- Anh sai, sai rồi, quần nhỏ, tha thứ cho anh được không?
- Lần sau không được làm như vậy nữa.
- Được.
Hai người lăn thành một đoàn, Lăng Quân sợ người mình thương bị lạnh vội vàng cởi bỏ quần áo trên người dải lên chiếc giường lạnh băng dùng để thí nghiệm ôm Lạc Dư đặt lên đó.
Trong phòng thí nghiêm Lăng Quân một bên sờ soạng tiểu Lạc Dư một bên lại đưa tay tới gãi gãi bên ngoài đóa hoa nhỏ.
- Đừng... mau lên.
Hô hấp Lạc Dư rối loạn, cậu vừa r** r* vừa vặn vẹo thân thể muốn ăn cây gậy cứng ngắc kia vào bên trong, nhưng người này quá xấu xa, cậu vừa đuổi đến gậy th*t của hắn thì hắn lại nhích người khiến gậy th*t chỉ có thể cọ qua bên ngoài vách h** h**** làm cậu vừa thích vừa khó chịu không thôi.
- Su*ng không?
Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo hương vị tình d**, Lăng Quân cười tà những ngón tay thon dài càng thêm càn quấy chọc cậu run rẩy, bất mãn ngọ nguậy.
Da thịt cọ sát, mặt Lạc Dư đỏ ửng xoay người đè Lăng Quân xuống giường.
- Để em tới.
Cậu đưa hai ngón tay ra đằng sau chạm vào l* nh*, một ngón tay tiến vào, vách tràng hung hăng co rút cắn chặt ngón tay Lạc Dư.
- Để anh.
Lăng Quân đỏ mắt không khống chế được mà đưa bàn tay thô ráp tới đi theo ngón tay cậu tiến vào bên trong. Ngón tay hắn cào cào trên vách tưởng mềm mại:
- Ngoan, thả lỏng nào.
Hắn hết chọc chọc lại sờ soạng lung tung, h** h**** xốp mềm cảm giác không sai biệt lắm, Lăng Quân nhếch miệng cười tà:
- Muốn?
- Ưm...hmmm... Muốn.
Lăng Quân cười cười nhấc bổng cậu lên, bàn tay hắn hung hắng siết chặt hông Lạc Dư nhấn xuống một cách mạnh bạo trực tiếp đem gậy th*t ăn nút cán.
- A.
Lạc Dư biết dương *** của người kia rất lớn, cậu bịp chặt miệng, khéo mắt đỏ bừng muốn lớn tiếng r** r* nhưng không dám.
- Ngoan, quần nhỏ, em mau r*n lên đi, anh muốn nghe.
Mắt Lạc Dư mở lớn, điểm d** trong cơ thể không ngừng bị *** *** nghiền ép đã chẳng còn sức đâu mà xấu hổ hay giận dữ gì nữa.
- Muốn, nhanh hơn, Lăng Quân... muốn nữa... anh, anh đồ yếu... si..nh... lí... Á.
Lăng Quân mặt mày tối sầm, tiểu *** đãng này bình thường ngoan ngoãn thanh thuần, nhưng vừa lên giường liền lập tức biến thành một yêu tinh dùng m*ng kẹp chết người, hộc, hắn sắp bị người này dùng cái l* nh* kia kẹp chết rồi.
- Dám chê anh, được lắm, trước giờ cũng chỉ có một mình em là chịu được tính d** của anh, anh làm chết em, th** chết em.
Lăng Quân dùng sức, Lạc Dư há miệng bị làm đến thở không ra hơi. Trong phòng thí nghiệm một mảng d** mĩ, ba người Mạc Vẫn Sa vẫn chưa hề rời đi mà còn đang đứng ngoài cửa chờ đợi.
Phượng Cửu hí hửng dán sát tai vào cửa muốn nghe xem hai người kia chơi trò gì, sắc mặt một nam một nữ đứng cách đó không xa tối sầm lại.
Lăng Thụ tức đến nghiến răng nghiến lợi, em trai với vợ nó làm gì thì liên quan đến Phượng Cửu kia chắc, nghe lén người khác làm chuyện đó đó đáng xấu hổ vậy mà cũng làm được.
Mạc Vẫn Sa cắn khăn tay mắt ầng ậng nước nhìn người con gái vui vẻ nghe trộm. Tuy biết cửa này có cách âm nhưng vợ mình chạy đi ngó người khác làm tềnh thì có người chồng nào chịu được chứ.
- Vợ ơi, cửa cách âm thì nghe thấy gì chứ, em qua đây đi.
Phượng Cửu đúng là không nghe thấy gì nhưng bị Mạc Vẫn Sa nói vậy lại cảm thấy lòng tự trọng của mình bị đả kích nặng nề. Cô ấy đứng thẳng dậy chống nạnh.
- Mạc Vẫn Sa, ngươi thử nói lại xem.
Ánh mắt lạnh lùng, Mạc Vẫn Sa sao không hiểu ý tứ bên trong đó chứ: Mau xin lỗi em, mau đến dỗ em đi.
Lăng Thụ nhìn hai người mắt đi mày lại đâu có vẻ gì là giận dữ, trán anh ta nổi đầy gân xanh nhưng còn chưa kịp mắng chửi thì Mạc Vẫn Sa đã chạy đến bên cạnh nữ nhân kia.
- Ta sai rồi, hai chúng ta về phòng từ từ tâm sự được không?
- Hừ, coi như ngươi biết điều.
Lăng Thụ đứng đờ người ra, bên phải có hai người đang cách một cánh cửa làm việc đó, bên trai lại có hai kẻ đang ân ái, chỉ có một mình anh ta ngẩn tò te đứng đó.
- Các người... được lắm, khoe ân ái đúng không? Ông đây cũng có vợ, ông đi tìm vợ của ông lăn giường, hừ.
( Lăng Thụ là 1 hay 0 nè mọi người. Hắc hắc, chap sau công bố nhoa.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...