Mộng An cúi đầu, cha cô là y sư giỏi nhất Liên Bang tinh tế, người ông ấy cứu số lượng không dưới một triệu, nhưng người ông ấy giết cũng chẳng kém con số này là bao.
Y sư, loại nghề nghiệp này vừa cao quý lại vừa ác độc. Một y sư có thể dốc hết toàn lực để cứu một người không liên quan hay một tên vô gia cư. Nhưng nếu y sư không muốn cứu... thì dù có mang cả đống tiền chất đầy một phòng nhỏ cũng chưa chắc đã chấp nhận.
Cha cô là y sư cao cấp, ông ấy từ đầu đã không phải vì tiền của cha nhỏ mà đồng ý cứu người. Nhà họ đâu có thiếu tiền, thứ họ thiếu duy nhất, đó là quyền.
Là y sư cao cấp không có nghĩa là muốn gì được nấy. Y thuật họ cao minh nhưng vẫn phải dựa vào kẻ mạnh để tồn tại, kẻ mạnh chỉ cần nói một câu liền có thể đem một y sư công đức đầy mình biến thành một ma sư tàn ác chỉ biết dùng dược giết người.
Chính vì vậy cha của Mộng An mới có chấp niệm đối với cái thứ gọi là quyền lực này nhiều như vậy.
Nếu không phải ông ấy chú ý đến vị thế của Lâm gia trong liên bang thì còn lâu ông mới chịu ra tay cứu giúp.
Y sư... chức nghiệp này tuy không có được quyền lợi to lớn nhưng một chút tự do đó vẫn phải có, dù ông ta không đồng ý cứu thì Lâm gia kia cũng chẳng dám làm gì quá phận. Cùng lắm là không nhìn mặt nhau thôi.
Lúc cha nhỏ của Lâm Thiếu Mặc đến cầu ông đã ra một điều kiện. Ông muốn cha nhỏ cho phép con gái mình ở gần con trai y, ông không tin một mĩ nhân dâng tới tận miệng như thế mà Lâm Thiếu Mặc không động tâm.
Ông muốn con gái mình... nắm gọn Lâm gia.
Đôi môi lạnh bạc của người nam nhân khẽ cong lên cười nhạt nhẽo.
Giờ thì không cần nữa rồi, ông đã tìm ra cách thay đổi kí ức của một người, cũng đã thí nghiệm qua. Lần này, Lâm gia chắc chắn sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay lão già này.
- An An, con trở về đợi làm phu nhân Lâm gia đi.
- Vâng.
Mộng An gập người 45° chào cha mình một cái rồi ra ngoài. Quan hệ cha con giữa hai người vốn rất nhạt, cha cô không quan tâm cô. Nếu không phải lần này vì Lâm Thiếu Mặc thì cô mãi mãi chỉ có thể ở trong khuê phòng đợi ngày gả đi, chứ làm gì có cơ hội được biết được nhiều thứ như vậy.
Mộng An trở lại phòng mình, cũng bắt đầu từ ngày đó hai người Lạc Dư hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của người này nữa, cô ấy giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Lâm Thiếu Mặc biết tin Mộng An không tới nữa thì vui đến nhảy cẫng, thầm nghĩ: Không tới thì càng tốt, ca ca đỡ phải mặc quần, phiền chết đi được.
- /Ting, cốt truyện thay đổi, sắp có biến cố xảy ra. Kí chủ, cậu phải mau mau hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến./
Âm thanh lạnh lẽo, vô cảm quen thuộc vang lên trong đầu. Lạc Dư cau mày:
"Mèo mướp thúi, thế này là sao? Cốt truyện sao lại đột ngột thay đổi? Còn nữa, biến cố? Biến cố gì chứ?"
250 ở trong không gian đang tra dữ liệu:
- /Kí chủ, cốt truyện đã thay đổi từ lâu rồi nhưng chưa hoàn chỉnh mới đi được 1/3 thôi. Biến cố cốt truyện cũng chưa nhắc tới nên bổn bảo bảo không biết/
Mèo mướp thúi trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm bất an. Lạc Dư vừa nghe thấy nó nói vậy trái tim liền đập thình thịch, cậu... là đang lo lắng.
- Ca ca ~ em lại đói rồi, anh mau cho em uống sữa.
Lâm Thiếu Mặc mè nheo quần lấy Lạc Dư một bên ngậm lấy một bên ngực hút sữa, một bên lại vô cùng tự nhiên xoa nắn cơ thể cậu.
- Ưm, sữa của ca ca uống thật ngon, bên trong cũng thật thích.
Lâm Thiếu Mặc thỏa mãn nheo nheo mắt, Lạc Dư che miệng cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh khiến cái thứ kia ngẩng đầu dậy.
Hức, cái đó đó của Lâm Thiếu Mặc mà thức tỉnh thì cậu toi luôn đó, đêm hôm qua hai người mới, mới...
Càng nghĩ càng xấu hổ, những hình ảnh đánh sâu vào thị giác đêm qua khiến toàn thân cậu ửng đỏ, Lạc Dư che mặt muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Nghĩ tầm bậy không, Lạc Dư ơi là Lạc Dư, từ bao giờ ngươi chỉ nghĩ đến cái đó thôi vậy.
"..."
Thời gian nhanh chóng trôi đi, nhoáng một cái đã qua một tháng kể từ ngày hệ thống thông báo có biến cố.
Nhưng Lạc Dư đợi mãi, đợi một tháng rồi vẫn chưa có chuyện gì xảy ra hết, kì lạ.
Đúng lúc này ngoài cửa có người ấn chuông, Lạc Dư quay đầu trừng Lâm Thiếu Mặc một cái người nào đó lập tức biết điều chạy đi tìm quần cho cậu.
- Lâm phu nhân.
Lạc Dư cúi người chào, cha nhỏ nhìn cậu cười híp mắt trong mắt có chút mờ ám khiến mặt cậu vô thức đỏ lên ngay cả tai cũng đỏ.
Gì vậy trời, sao cứ thấy mình giống như đang ra mắt mẹ chồng vậy nè.
Phi, nghĩ linh tinh cái gì đó, ai là mẹ chồng chứ.
Lâm Thiếu Mặc nhìn cha nhỏ xị mặt nói:
- Cha đến đây làm gì, ở đây không ai chào đón cha đâu, cha mau về đi.
Trán cha nhỏ nổi đầy gân xanh hận không thể đem trái tim thằng con này của mình lấy ra, y muốn biết rốt cuộc thì trong lòng A Mặc chỗ giành cho y lớn tới nhường nào.
- Hừ, hôm nay ông đây không phải đến tìm con. A Dư, con cùng ta đi dạo đi.
- Hả???
Đột nhiên được Lâm phu nhân quan tâm quá mức khiến Lạc Dư có chút phản ứng không kịp, cậu chỉ tay vào mặt mình hỏi lại.
- Con??
- Đúng vậy, hôm nay hai chúng ta ra ngoài chơi, đừng quan tâm đến thằng nhóc thúi kia.
Nói xong liền không để Lâm Thiếu Mặc phản ứng lại đã nhanh tay kéo Lạc Dư ra ngoài khóa cửa lại.
- Cha, cha làm cái gì vậy? Cha định đưa anh ấy đi đâu, mau trả ca ca lại cho con.
Lạc Dư bị cha nhỏ kéo đi, năm Alpha cấp S đứng trước cửa canh chừng, Lâm Thiếu Mặc vừa ra đã bị bọn họ ép trở vào.
Hắn lúc trước là Alpha cấp SS nhưng giờ hắn không nhớ gì hết, cũng quên đi cách sử dụng năng lực của một alpha. Hắn của ngày hôm nay chẳng khác nào một beta không có lực uy hiếp, cũng chẳng có lực chống trả, nhỏ bé đến đáng thương.
- Thiếu gia, hôm nay có y sư đến giúp cậu xem bệnh. Nếu cậu ngoan ngoãn thì sẽ nhanh chóng gặp được Lạc quản gia, ngược lại...
Tên Alpha mặt lạnh đó nhìn Lâm Thiếu Mặc nghiêm mặt, nói:
- Thiếu gia là người thông minh, chắc chắn biết hậu quả của việc không nghe lời, đúng chứ.
- ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...