Lạc Dư nhìn hai người bộ dạng hổ cái của Lăng Cẩn hâm mộ không thôi. Cậu cũng muốn được véo tai, được đánh lão công của mình nhưng...
Cậu liếc mắt nhìn người nào đó đang dương dương tự đắc cười đến vô cùng thiếu đánh thở dài.
- Lăng Dạ, em cũng muốn đánh anh.
Người nào đó đang cười tươi như hoa vừa nghe thấy vậy liền khựng lại một chút, không biết thằng cha này nghĩ tới cái gì, khóe môi nhếch lên một vòng cung tà tứ, xán tới gần Lạc Dư thích thú nói:
- Đánh cũng được thôi, có điều... đánh xong phải cho anh ăn thịt cơ.
- ...
Biết ngay mà, thằng cha này từ trước đến giờ chẳng làm những việc không có lợi cho mình. Lần trước cậu đánh lão ta còn chưa được mấy giây đã bị đè lên giường, những lời Lăng Dạ nói đến bây giờ cậu vẫn nhớ như in, quên không nổi:
"Vợ à, em đáng chồng mạnh bạo như vậy chồng tổn thương lắm đó, em phải bồi thường cho chồng, để chồng ăn em đi."
"Cút, tôi mới đánh anh được có một cái, anh..."
"Không biết đâu, một cái cũng là đánh, em phải bồi thưởng cho anh gấp 10 lần, anh muốn làm 10 hiệp."
"Anh... ưm."
Càng nghĩ Lạc Dư càng tức, hừ, cậu mới không thèm trao đổi với tên sói đội lốt người này đâu.
- Cút ra đi, tôi đói rồi, muốn đi ăn.
Lăng Dạ làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như này chứ, anh ta mặt dày dán bám theo Lạc Dư mè nheo nói:
- Em thấy đói vậy chi bằng ăn anh đi, anh vừa có thịt lại vừa có "sữa", đảm bảo sẽ khiến em no đến sáng mai luôn.
- Cút.
Mặt già của Lạc Dư đỏ rực, gần 30 tuổi đầu rồi chứ còn bé nhỏ gì đâu chứ, mè nheo? Ha, cậu không mềm lòng đâu.
- Đi mà, vợ ơiiii, cho chồng đi, chồng sắp đói chết rồi nè. Vợ ơiiii.
- Tránh xa ra, đừng đến gần lão tử.
Lạc Dư xù lông, Lăng Dạ cười hắc hắc chạy đến dụ dỗ đem cậu kéo vào phòng ngủ. Lăng Viễn bị ăn đánh, hắn ta dùng ánh mắt oán hận nhìn ra ngoài cửa.
Lăng Dạ, cậu được lắm.
- Nhìn cái gì mà nhìn, đi qua kia quỳ bàn phím cho tôi. Tôi chưa đồng ý mà anh dám đứng dậy thì không có cưới hỏi gì hết, tôi đi tìm lão bà.
Lăng Viễn bất đắc dĩ không dám trái lời, haizz. Lăng Cẩn đứng ngồi một bên ăn hoa quả thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ông chồng của mình một cái hừ lạnh quay mặt đi ra nhìn trời nhìn mây.
Lăng Viễn dùng ánh mắt c.hó con đong đầy nước mắt nhìn Lăng Cẩn.
- Vợ ơiiii...
- Câm miệng.
Hai bên tai người nào đó ửng hồng, Lăng Cẩn vô thức đưa tay lên sờ sờ nó thầm nghĩ, không được mềm lòng, không được mềm lòng, mềm lòng là cẩu tử.
"..."
Thời gian dần qua đi, nhoáng cái đã sắp tới thời hạn 100 năm. Lạc Dư cầm bàn tay nhăn nheo của Lăng Dạ thấp giọng:
- Đợi em với, được không?
Tầm nhìn trước mắt của Lăng Dạ bị nước mắt làm nhèo đi, anh không nhìn thấy A Dư của mình nữa rồi.
Những dù vậy thì đã sao, anh vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của em ấy, cảm nhận được sự ấm áp cùng nhịp đập giữa hai người.
- Khụ khụ...
Lăng Dạ thở hổn hiển, thời gian của anh đã không còn nhiều nữa, anh sắp phải rời đi rồi. Chỉ là... anh thực sự không nỡ để A Dư phải ở lại cô độc một mình nhìn thi thể của anh mà khóc. Trái tim anh đau lắm, anh không nỡ.
- A Dư.
Lăng Dạ mấp máy môi, ý cười trên mặt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết:
- Em đi cùng anh được không? Chúng ta cùng xuống hoàng tuyền, cùng nắm tay đi vào luân hồi. Ki*p sau, chúng ta lại tiếp tục làm vợ chồng, được không?
Anh đúng là rất ích kỉ, anh không muốn ki*p sau đem dâng người mình yêu cho kẻ khác, muốn đem A Dư của anh trói chặt lại. Dù ki*p này, ki*p sau hay là ki*p sau nữa thì em ấy cũng chỉ có thể là của một mình Lăng Viễn anh.
Cùng anh... tiếp nối đi tiếp đoạn đường mà ki*p này hai người chưa kịp đi hết.
- A Dư.
- Em đồng ý.
Lạc Dư cười dịu dàng, tuy cậu không thể cùng Lăng Viễn đi xuống hoàng tuyền nhưng cậu tin người nam nhân này sẽ đi cùng cậu. Thế giới sau, trái tim cậu... nhất định sẽ nhận ra anh.
- Nhưng em muốn nằm trên cơ.
Tình cảm đang dạt dào vì một câu này của Lạc Dư phá hỏng. Khóe miệng Lăng Dạ co rúm lại nhìn cậu.
- Nếu em đè được thì cứ đè, anh không cản.
Lão bà của anh mà đè được ai chứ, anh chỉ sợ ngay cả nữ nhân cũng đè được em ấy thôi.
- Hì hì, là anh nói đó.
- Ừm, A Dư, đến giờ rồi, tạm biệt.
Lạc Dư còn đang định nói cái gì đó thì phát giác ra Lăng Dạ đã ngừng thở. Nước mắt cố kìm nén cũng chính vào lúc này liền mất không chế rơi tí tách, đem chiếc áo phông rộng rãi của Lăng Dạ thấm ướt.
- Hức...
- /Kí chủ, cậu đừng khóc/
250 phát hiện ra khí tức của nam chủ đã biến mất lập tức đi ra ngoài muốn an ủi Lạc Dư.
- Mèo mướp thúi, ta muốn rời đi.
250 nghe thấy thế hơi do dự một chút:
- Kí chủ, cậu còn tới tận 15 năm nữa, bây giờ vẫn chưa thể đi được.
Lạc Dư lau nước mắt, cậu cảm nhận được con mèo này có bí mật gì đó.
- Ta không cần biết, ngươi mà không tìm cách đưa ta đi thì đừng trách ta.
Một luồng gió lạnh đem lông trên người 250 rung lên. Nó bĩu môi, chân mèo dùng hết sức đập Lạc Dư một cái.
- Muốn rời đi thì không phải là không thể, chỉ là không biết cậu có chịu không thôi.
Lạc Dư tỏa khí lạnh, lông trên người con mèo nào đó sợ đến dựng đứng, đôi mắt to tròn hung hăng mở thật lớn, trợn ngược mắt nhìn kí chủ nhà mình.
- Muốn úp úp mở mở đến bao giờ? Nói!?!
Miệng mèo khẽ run rẩy, 250 nức nở nói:
- Nếu cậu muốn rời đi thì phải tự sát, không được để người khác giết mình, cậu phải tự mình giết mình.
Lạc Dư híp mắt, cậu không để ý đến con kèo béo ụ béo ị nào đó mà đi đến tủ đựng thuốc lấy ra một lọ thuốc ngủ. Muốn không đau đớn gì thì đây là cách duy nhất.
Cậu trở lại đem một đống thuốc uống vào rồi nằm xuống bên cạnh Lăng Dạ.
- A Dạ, em đến tìm anh đây.
- /Xác định kí chủ đã chết, chuẩn bị tiến hành truyền tống/
- / Ting/
- / Nhiệm vụ hoàn thành/
- / Xác định đã rời khỏi thế giới công lược/
- / Xác định, truyền tống/
/ Xác định tiến hành lọc kí ức /
/ Xác định /
/ 1%.....98%...100%/
/ Thanh lọc thành công/
Lạc Dư ở thế giới nhiệm vụ ngừng thở, linh hồn của cậu trở lại không gian hệ thống, giọng nói của 250 vang lên.
- /Phải chăng xem thông tin cả nhân/
- Xem.
- / Xác định/
Thông tin cá nhân:
- Tên: Lạc Dư
- tuổi: 18
- Giới tính: Nam
- Mị lực: 77
- Trí lực:????
- Tích phân: 70 vạn
- Linh hồn: 700
- Kĩ năng: ngoại ngữ, công pháp hệ thủy, hương quýt, kĩ năng sống cơ bản, y thuật, kĩ năng kinh doanh,..
- Vật phẩm: không
- nhiệm vụ: Công lược Lăng Dạ [ hoàn thành]/
/Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành/
(Thế giới tiếp theo: Tinh tế - Ca ca, em muốn uống sữa của anh ~)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...