Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Lạc Dư khóc không ra nước mắt, cậu đáng lẽ nên nghỉ học trốn ở nhà luôn cho rồi.

Hai năm sau, tại trường đại học thành phố A.

- Lạc đồng học, em không sao chứ.

Lăng Dạ thấy Lạc Dư mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp khóe miệng anh ta hơi nhếch lên nhìn qua rất là vô hại.

Hai năm trước sau khi Lạc Dư đỗ đại học, cậu cứ nghĩ như vậy là mình đã thoát khỏi ma chảo của tên bienthai này rồi nhưng không ngờ người đàn ông đáng ghét này vẫn có thể theo đến, còn làm giáo viên thể dục của cậu.

- Em không sao đâu thầy, thầy cứ mặc kệ em đi.

Lạc Dư yếu ớt nói, cậu không muốn cầu cái tên lưu manh này nữa, lần nào cầu thì cũng bị anh ta đè ra làm, chỗ đó của cậu sắp bị làm hỏng luôn rồi, hức.

Những học sinh đang tập hít đất xung quanh cũng lần lướt quay đầu nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Lạc Dư, nhanh như vậy đã mất sức rồi? Mới chỉ qua 5 phút, hay là bị ốm?

Các nữ sinh đang ngồi trong bóng râm cũng chú ý đến Lăng Dạ cùng Lạc Dư. Một nữ sinh xung phong với thầy giáo:

- Thầy ơi! Để em đưa bạn ấy đến phòng y tế cho.


Giọng của nữ sinh đó rất lớn, tất cả mọi người trong lớp đều nghe thấy lần lướt gật đầu ồn ào nói chuyện:

- Sắc mặt của Lạc Dư đúng là không tốt lắm.

- Đúng đó, thầy để em đưa bạn ấy đến phòng y tế đi.

- Không nên, thằng này chỉ được cái to xác, thầy để em đưa bạn ấy đi đi.

Mấy nam sinh trong lớp thi nhau nói, dù gì bọn họ cũng không muốn phải ở ngoài trời phơi nắng, đưa Lạc Dư đến phòng y tế thì họ có thể lề mề kéo dài thời gian, đợi ra chơi rồi về lớp cũng được mà.

- Hừ.

Lăng Dạ sắc mặt lạnh xuống vươn tay đỡ Lạc Dư lên tiện thể đẩy cái thứ vừa trượt ra ngoài, đem nó một lần nữa đâm sâu vào bên trong l* nh* của cậu.

- A Dư, em đúng là được hoan nghênh nha.

Mùi dấm chua lòe chua loét bốc lên, Lăng Dạ nghiến răng nghiến lợi nói giống như chỉ hận không thể đem Lạc Dư nhốt lại, không cho bất kì người nào bén mảng đến gần em ấy.

- Thầy, không phải như vậy đâu.

Lạc Dư ấp úng muốn giải thích nhưng Lăng Dạ không quan tâm, dám qua lại với nhiều thằng con trai thế kia, nhất định phải phạt, phạt thật nặng.

Lăng Dạ giơ tay lên xem đồng hồ, 10h 23 phút. Hửm, sắp đến giờ rồi.

- Không cần đâu, lớp trưởng cho các bạn tiếp tục tập đi, thầy tự mình đưa Lạc đồng học đi bệnh viện.

Lạc Dư rợn tóc gáy, Lăng Dạ lại muốn làm gì, cái vẻ mặt này của anh ta rất đáng ngờ đó, cậu không đi có được không.

Lăng Dạ nhướng mày, Lạc Dư đương nhiên là hiểu ý tứ trong đó. Đi, đi là được chứ gì, đồ bạo quân.

- Các em tiếp tục đi.


Lăng Dạ thấy A Dư của mình ngay cả đứng dậy cũng khó khăn thì lập tức vươn tay đem cả người cậu nhấc bổng lên ôm vào trong lòng.

Lớp trưởng hô "vâng" một tiếng, Lăng Dạ gật gật đầu mang theo Lạc Dư quay người đi đến nhà để xe.

- Hừm, quan hệ của thầy giáo với Lạc Dư có phải hơi...

Những nữ sinh ngồi tụm năm tụm ba nói chuyện, một nữ sinh trong đó nhìn hai người thân mật ôm nhau đi có chút nghi ngờ nói.

- Đúng ha, hình như hơi quá. Thầy giáo có thể cõng Lạc Dư mà, sao lại đi bế kiểu công chúa? Hai người đó không biết cái tư thế đó rất mờ ám sao?

- Đúng..

- ...

Mọi người đa phần đều cảm thấy hai người Lạc Dư cùng Lăng Dạ có cái gì đó nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra. Một vài nữ sinh nghe bạn học bàn tán cúi đầu cũng làm ra vẻ suy tư, trong lòng bọn họ thì đã nở hoa, khóe miệng không nhịn được ngoác lên muốn cười to nhưng không dám.

- Khụ...

Thầy à, thầy làm hơi quá rồi đó, có biết làm thế sẽ khiến bé thụ của bọn em xấu hổ không hả?Nhưng mà ~ Bọn em thích lắm, thầy cứ tiếp tục phát huy đi nha, hí hí.

Ngoài cổng,

- Lề mà lề mề, có biết em đã đợi hai người hai tiếng rồi không? Tức chết em rồi.


Lăng Cẩn từ trên xe bước xuống trừng mắt nhìn anh trai đang bế một nam hài trong lòng, hắn thật không hiểu nổi rốt cuộc thì Lạc Dư có điểm nào đặc biệt mà anh trai của hắn lại mê luyến người này đến như vậy.

- Hừ, trả lại thân phận thầy giáo dởm cho em đó, anh mang vợ anh đi đăng kí kết hôn. Tránh ra, đừng cản đường.

Lăng Dạ bĩu môi giơ chân sút một nhát nhưng Lăng Cẩn đã kịp thời lách được, sắc mặt hắn đen lại trợn mắt:

- Kết hôn thì kết đi, khoe với em làm gì?

- Làm gì? Ha hả, đương nhiên là cho em ăn cơm c.hó rồi, cút sang một bên đi.

Lăng Dạ khiêu khích liếc mắt nhìn bộ dạng tức muốn nổ phổi của thằng em mình. Lúc anh ta đi ngang qua Lăng Cẩn phun thêm một câu.

- Cẩu. Độc. Thân.

- Anh...

Lăng Cẩn có xúc động muốn nổi điên, đáng ghét, cẩu độc thân thì sao chứ, dù gì hắn cũng có được vẻ ngoài soái khí, thân cao mét 8, hắn không tin là mình không tìm được một bà vợ xinh đẹp mĩ miều, hứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui