Trời bên ngoài không còn sớm, trong một căn phòng sang trọng có hai người nam nhân quấn lấy nhau, không, nói đúng hơn là chỉ có một người quấn lấy người sắp bất tỉnh kia.
- A Dư, đừng khóc.
Lăng Dạ hôn lên đuôi mắt ửng hồng sưng húp của Lạc Dư nhẹ giọng, mới qua bao lâu mà A Dư đã biến thành như vậy rồi, haizzz, sau này phải bắt em ấy tập luyện nhiều hơn mới được.
- Hức, lấ...y, lấy thứ đó ra đi, khó chịu lắm, đau.
Lạc Dư thấp giọng lẩm bẩm, mắt cậu vẫn nhắm tịt lại hiển nhiên ý thức đã không còn thanh tỉnh nữa.
- Ừm, lấy ra cũng được, nhưng...
Trước mắt bị một màn sương trắng bao phủ, Lạc Dư nghe thấy Lăng Dạ nói vậy liền quay đầu lại chớp chớp mắt khiến trái tim ai đó lập tức mềm nhũn.
- Nhưng em phải đồng ý kết hôn với anh.
Lăng Dạ ôn nhu miết miết nơi bị kéo căng ra không khép lại được, anh ta hôn chụt một cái cọ cọ vào má Lạc Dư.
- Đồng ý với anh được không? Nếu em dám phản đối thì nơi này...
Anh ta nói lấp lửng nửa với, ngón tay thon dài ấn ấn l* nh* của cậu đáy mắt lóe ánh sáng lạnh. Nếu A Dư không chấp nhận kết hôn thì anh liền đem em ấy phá hủy, đem nơi này làm hỏng, để lúc đó xem ai còn muốn em ấy nữa. A Dư, em chỉ có thể là của một mình Lăng Dạ này thôi.
Ưm, Lạc Dư nghiêng đầu, cậu cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng rụt rụt cổ muốn tìm chỗ trốn.
- Ngồi im.
Sắc mặt Lăng Dạ biến ảo khó lường, anh ta hừ lạnh một tiếng hung hăng ấn cây gậy nhỏ nơi sâu nhất, chạm đến cục thịt nhô lên bên trong.
- Ư ~
Lạc Dư thở dốc, Lăng Dạ nhếch miệng hỏi lại:
- Nói!!! Có muốn kết hôn với anh không?
Lạc Dư toàn thân run rẩy, cậu mếu máo dùng đôi mắt đẫm nước nhìn người nam nhân gương mặt nhu hòa đang ôm mình.
- Nhưng em còn chưa đủ tuổi, anh không thể ép em kết hôn được.
Một câu này của cậu đem Lăng Dạ thức tỉnh, giờ mới nhớ ra, A Dư còn ba tháng nữa mới đủ 18 tuổi. Hơn nữa con trai phải 20 tuổi mới được phép đăng kí kết hôn.
Lăng Dạ cau mày sầu không thể tả, anh ta trừng mắt siết chặt Lạc Dư vào trong lòng ngậm lấy môi cậu hung hăng cắn xé.
- Đến lúc em vừa đủ tuổi chúng ta liền kết hôn, không cho phép phản đối.
Lạc Dư hai mí mắt nhắm chặt, mơ mơ hồ hồ nói:
- Đủ tuổi liền kết, ưm, mệt quá.
Lăng Dạ nhìn người ngủ thiếp đi mắt cong cong, A Dư của anh càng nhìn càng thấy đáng yêu, bảo bối, anh yêu em nhất.
"..."
Thời gian qua đi, Lạc Nhan cuối cùng cũng không thể đưa em trai mình đi được đành phải tự mình đi.
Tất cả đều do tên Lăng Dạ chết tiệt kia, nếu không phải tại người này thì cô đã đem em trai ra nước ngoài học tập rồi, hừ, còn thằng em của cô nữa, đồ háo sắc, không có tiền đồ gì cả.
Lạc Dư quay trở lại trường học, nhưng trong trường lại có một sự thay đổi mà chỉ có một mình cậu biết.
- A Dư ~
Cậu cố gắng đẩy cái bản mặt soái khí ngút trời đang làm nũng với mình ra. Hức, Lăng Cẩn đâu rồi, hắn mới là giáo viên chính thức, sao lại để cái tên vô liêm sỉ này đến dạy học.
Còn nữa, Lăng Dạ, cái đồ xấu xa toàn dạy cái gì không á, cậu không thể tin được ngậm thứ đó, còn nhét một cây gậy giả vào trong người có thể giúp cậu đỗ tốt nghiệp sao?
- A Dư, em yên tâm, em nhất định sẽ qua tốt nghiệp, tin anh đi.
Phi, chỉ có con nít mới tin mấy lời này của anh thôi, đồ lừa đảo.
Lăng Dạ loay hoay dùng một cái kẹp đem hạt đậu đỏ bị mút đến sưng lên kẹp vào. Anh ta vô cùng hiên ngang lẫm liệt, vỗ ngực nói:
- Nó có tác dụng giúp em tập trung hơn, em không được tháo nó ra.
Dừng một chút anh ta nheo mắt nói:
- Nếu mà để anh phát hiện ra em lén lút lấy nó xuống, hừ, như vậy thì đừng trách Lăng Dạ này vô tình và cũng đừng hỏi tại sao ngày nào em cũng phải để nó kẹp đến trường, nghe chưa.
Lạc Dư chết lặng, dù gì cậu cũng phản bác không nổi, lần trước cậu lén lấy thứ trong người ra một lần bị Lăng Dạ phát hiện. Anh ta thực sự là không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, bắt cậu nhét thứ đó vào trong người rồi chạy 3 vòng sân.
Giờ nghĩ đến vẫn còn sợ, lần đó cậu suýt nữa thì bại lộ, mấy ánh mắt kì quái của các bạn nam trong lớp không phải là cậu không nhìn thấy. Lăng Dạ, anh là đồ chết bầm, sớm muộn gì tôi cũng báo thù, tôi muốn để một đám đàn ông th** chết anh, hừ hừ.
- Nghĩ cái gì mà vui vẻ vậy?
Lăng Dạ nhướng mày cười nói, cái vẻ mặt đắc ý kia chắc không phải là đang chửi thầm anh đâu ha?
- Không, em có nghĩ gì đâu, thầy xong chưa, sắp vào lớp rồi kìa.
Lạc Dư chột dạ, vành tai ửng đỏ khiến Lăng Dạ càng thêm nghi ngờ. Nhưng anh ta trước giờ đều không phải người thiếu kiên nhẫn, ha hả, sớm muộn anh cũng bắt A Dư phải chính miệng nói ra em ấy đang nghĩ gì.
- Được rồi, về lớp đi.
- Ồ.
Lạc Dư giống như được đặc xá vội vàng chạy về lớp mình, may quá, tên bienthai kia không lên cơn động duc.
Nhưng suy nghĩ của cậu hoàn toàn sai rồi, Lăng Dạ đâu phải người lương thiện đến vậy.
- Lạc Dư, em lên đây giải giúp thầy bài này đi.
- A? Vâng.
Lạc Dư còn đang mải mê nói chuyện với bạn học bên cạnh, bị gọi tên làm cậu có chút bất an vân vê góc áo.
Lạch cạch
Lạc Dư làm xong bài tập vô tình làm rơi chiếc bút dạ, ơ, cậu rõ ràng đặt nó trên bàn sao lại rơi được.
- Nhặt nó lên đi.
Lăng Dạ liếc mắt nhìn chiếc bút trong gầm bàn nhàn nhạt nói, Lạc Dư gật đầu thử vươn tay nhưng không thể với tới được.
- Chui vào trong.
Lăng Dạ nhích người để Lạc Dư có lối chui xuống gầm bàn.
Đây rồi.
Lạc Dư lấy xong đang định chui ra nhưng lại bị một thứ gì đó cưng cứng đập vào mặt.
- Hửm???
Lăng Dạ trên mặt vẫn bình tĩnh giảng giải cho học sinh của mình, một tay anh ta thò xuống vỗ đầu cậu.
- A Dư, giúp thầy, li*m nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...