- “Điểm thấp cũng đừng lo, con sẽ sớm lấy lại phong độ ngay thôi, mẹ tin ở con.”
Mẹ tôi vừa nấu ăn vừa khuyên nhủ tôi, vốn gia đình tôi trước giờ chưa hề đặt áp lực điểm số.
- “Dạ, kì sau con sẽ cố hơn.”
Ba tôi hiếm khi về nhà sớm, ông nghe thấy chuyện học hành của tôi xuống dốc rồi sợ tôi buồn nên ông nhẹ nhàng bảo tôi rằng đừng lo quá, hứa sẽ dẫn tôi đi chơi cho khuây khỏa.
- “Mà con gái cũng không cần học nhiều quá đâu, cứ nhàn nhàn tập nấu ăn rồi sau này lấy chồng. Đừng tự đặt áp lực học hành lên mình làm gì cho khổ con ạ.”
___________
Chân tôi như đang gào thét lên, nó muốn đối phương thả nó ra, nó đã bị thương rồi. Đối thủ giữ được một chân và tay, toàn cân nặng của cô ta bây giờ đã ở trên người tôi. Nhưng tôi không cho phép mình bỏ cuộc, tôi gồng cơ lên sử dụng lực lưng để bật ra. Dây thần kinh như đang căng ra, nó cảm nhận rõ da thịt tôi đang rỉ máu, đau đớn khi bị bộ võ phục cọ xát, nhưng nó bảo tôi đừng dừng lại. Đối thủ kéo mạnh tay và chân, cô ta xoay người và ép vào phổi khiến tôi không thở được.
Kết thúc trận đấu.
Và tôi thua.
...
- “Chị băng chân cho em rồi, cũng không nặng lắm, một tuần sau là tập lại được thôi.”
Thằng Hoàng từ đâu lại bò đến nhiều chuyện:
- “Thật hiếm khi thấy Phương bị thương nha. Chắc đấu hăng quá chứ gì.”
Nhìn cái vẻ mặt ngộ nghĩnh của nó làm tôi cảm thấy buồn cười, nhưng vừa quay qua thấy chị Hạnh khoanh tay cau mày, tôi lại thôi chẳng cười nổi nữa.
- “Em nên cẩn thận hơn, lần sau thấy đau thì đập tay bỏ cuộc. Nếu bị nặng hơn thì em có khi sẽ phải nghỉ mùa giải này.”
- “Dạ, em sẽ cẩn thận.”
Tôi chợt thấy buồn vì đã làm chị ấy thất vọng và cảm thấy chút ngượng vì đã khiến cả đội lo lắng cho tôi. Nhưng buồn nhất, có lẽ là do tôi thua. Đối thủ mạnh hơn tôi, trước khi thi đấu chị Hạnh đã dặn dò cầm cự được là tốt rồi. Nhưng tôi không muốn chỉ cố gắng, cái tôi muốn là sự chiến thắng.
Kết quả cuộc thi viết nhạc đã đến về, tôi đoạt giải khuyến khích. Trước khi gửi bài đi, tôi cũng không dám đặt quá nhiều hi vọng vì tôi vốn rất ít khi sáng tác, và tôi cũng đã bỏ chơi piano khá lâu. Giải khuyến khích là vượt lên trên cả mong đợi, nhưng tại sao tôi lại chẳng thấy vui gì cả.
Giải khuyến khích thì có là gì, biết bao nhiêu người khác cũng có giải này.
Giá như tôi cố gắng thêm, giá như tôi cố thật nhiều, tôi tập trung vào giai điệu hơn, giá như tôi bỏ thêm thời gian.
Cả kì thi vừa rồi cũng thế, giá như tôi chịu khó học kĩ, giải thêm nhiều bài tập thì điểm của tôi sẽ không thấp đến vậy.
Rồi cuộc thi bơi mùa hè hai năm trước, giá như tôi tập luyện nhiều hơn…
- “Phương, bà làm gì đứng ngoài này vậy, lạnh lắm, vào trong đi.”
Tiếng của Bon như kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của chính mình. Lúc nhận ra thì kính của tôi đã mờ bởi hơi nước, mũi bắt đầu đỏ ửng sụt sùi vì lạnh.
- “Sao lại đứng im đấy, mà bà mặc mỗi cái ảo mỏng te không thấy lạnh à?”
Cậu ấy vội tháo áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên người tôi. Liệu cậu có biết hành động mà cậu cho là tự nhiên ấy, khiến lòng tôi thổn thức đến muốn khóc không?
- “Đi nào, bà đi với tui vào trong.”
Chân tôi đau, nhưng tôi không muốn Bon trông thấy bộ dạng yếu đuối của mình nên lại cắn răng mà cố bước đi một cách bình thường. Tôi nhiều lúc cũng thật ngu ngốc, nhưng lại biết là ngu ngốc nhưng vẫn làm, tôi đúng là dại ngốc mà.
- “Ông chưa về nhà à?”
- “Cũng tính về rồi, đang đi thấy bà nên dừng lại hỏi xem bà có muốn về cùng tui không?”
Tôi tháo kính xuống rồi dùng mép áo lau, nhà của tôi và Bon cũng ngược đường, đi chung được với nhau tới trạm xe buýt là cùng. Nhưng thú thực, đi chung với
Bon rất vui, tôi rất thích mỗi câu chuyện cậu ấy kể, tôi thích cái cách cậu ấy đi chậm rãi chờ tôi, cả nụ cười tươi mỗi khi nhìn tôi và ánh mắt nâu sâu hun hút ấy.
- “Hạ…”
Tiếng thì thầm của Bon lọt vào tai tôi, tuy đã cố giấu sự vui mừng, nhưng mọi thứ cứ như hiện rõ lên trên mặt cậu ấy. Hạ đang đứng trước cổng trường, có lẽ cô bạn ấy cũng đang định về nhà.
Đôi mắt của tôi cảm thấy mệt mỏi, khẽ khép, tôi cố gắng giấu tiếng thở dài của mình hết sức có thể.
Tôi huých mạnh vào vai của Bon:
- “Nè, ngồi ngây ra đó làm gì? Đuổi theo người ta đi.”
Bon giật mình quay lại tròn mắt nhìn tôi: -“Nhưng…”
-“Không nhưng nhị gì nữa, bỏ qua cơ hội thì sau này hối hận ráng mà chịu. Tui có việc bận, cũng chẳng rảnh dẫn ông về nhà đâu.”
Cậu ấy vội đứng bật dậy cầm theo cả cặp.
- “Không phải, lần này tui đi cùng về nhà bà.”
Cái cậu này, tại sao biết cách làm người khác thế cơ chứ. Tôi giơ tay đẩy mạnh vào ngực cậu ấy.
- “Là quân sư tình yêu của cậu, tôi muốn cậu chiến thắng trở về, tôi chẳng còn gì để truyền dạy cho cậu nữa đâu.”
Hít một hơi thật sâu, tôi quyết định sẽ nói những lời thành thật cuối cùng:
- “Nếu đã thích cô ấy thì hãy theo đuổi tới cùng. Cậu không được phép bỏ cuộc!”
Bon bất chợt im lặng nhìn tôi, rồi nở một nụ cười tươi rất ấm áp. Cậu ấy quay lưng chạy, nhưng ngay sau đó lại ngoái cổ về phía tôi hét to:
- “Cám ơn bà.”
Dưới bầu trời xám tro, tôi vẫy tay mỉm cười chúc cậu ấy may mắn. Nhưng đôi chân tôi chợt nhói lên khiến tôi loạng choạng ngồi xuống. Nhìn thấy bóng dáng hai người họ bước đi sát bên nhau khiến tim tôi quặn đau. Đôi môi tôi mím lại, hay bàn tay ôm chặt lấy lồng ngực đang gào thét. Tôi gập người, gục mặt xuống, mũi tôi chợt thấy cay xót và tầm nhìn phía trước bỗng nhòe đi.
Bon ơi, tôi lỡ thích cậu mất rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...