Tôi cảm nhận được những bông tuyết ẩm ướt khẽ lướt qua làn da mình khi đang bước qua đường. Không biết bộ dạng tôi lúc này thế nào trông thế nào nhỉ, chắc ngộ nghĩnh lắm, chân thì không bước đều, người thì nặng nề chẳng muốn đi chuyển.
Nhà tôi mỗi khi về tầm này đều rất trống trải, mẹ thì hay sang nhà hàng xóm, anh trai học thêm đến tối đêm mới về, còn ba hay đi công tác, một tháng chỉ ở nhà được vài lần. Tôi cũng đã quen với sự im ắng này, nhưng lại không thích nó, tôi khóa cửa nhà rồi đi thẳng lên phòng.
Tại sao tôi lại để tinh thần mình đi xuống, tại sao tôi lại dễ bị tổn thương đến vậy, tại sao tôi lại yếu đuối đến thế? Tôi cảm thấy rất khó chịu như có tảng đá đè lên người, tuy là mùa đông nhưng người tôi bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng những suy nghĩ kia mới là thứ đang dày vò tôi nhiều nhất.
Tiếng gió rít ngoài cửa là thứ cuối cùng tôi nghe được trước khi thiếp đi. Hàng mi của tôi cứ thễ trĩu xuống, khiến tôi không thể cựa quậy được.
______________
Khi tôi đang lau mặt, chị đội trưởng bất ngờ gọi tôi ra ngoài:
- “Phương, sau giờ tập em ở lại nói chuyện với chị một chút nhé.”
Tôi hơi ngây người ra như không hiểu câu nói của chị Hạnh, đúng là dạo từ khi chân tôi khỏi, tôi tập luyện không được tốt như hồi trước, nhưng cũng chỉ mới có 1 tuần thôi mà.
- “Dạ…”
Trước khi đi, con Như còn tặng tôi thêm cái vỗ vai, chúc tôi may mắn. Chắc hiếm khi thấy tôi bị khiển trách, đúng là bạn với chẳng bè, cứ tới những lúc thế này là mừng ra mặt.
Chị đội trưởng đứng trước mặt tôi khoanh tay im lặng, gương mặt chị trầm ngâm nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới.
- “Dạ, chị gọi em có việc gì vậy ạ?”
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của chị, rồi chị ấy nhẹ nhàng ngồi xuống.
- “Trận đấu tiếp theo, em sẽ không có tên trong danh sách thi đấu.”
Tin này khiến tôi vô cùng sốc, sao lại đưa tôi ra khỏi danh sách trong khi đội vốn đã chẳng đủ người.
- “ Tại sao vậy ạ? Nếu là vì trình độ thì luyện tập thêm vài ngày nữa, em chắc chắn sẽ lấy lại phong độ vốn có mà.”
- “Không, vấn đề không phải là vì khả năng của em.”
Chị Hạnh lắc đầu nhưng vẫn tiếp tục im lặng. Nếu tôi vẫn đủ khả năng thì cớ gì lại loại tôi? Tôi muốn có câu trả lời.
- “Nếu là chân em thì nó đã hoàn toàn ổn rồi ạ, bác sĩ cũng đã xác nhận rồi mà.”
- “Cái đó cũng không.”
-“… Vậy rốt cuộc...”
Chị ấy bất chợt ngẩng mặt lên nhìn tôi, người tôi khẽ run lên bởi ánh mắt nghiêm nghị ấy.
- “Trận đấu lần trước, em có dám khẳng định với chị rằng chân em bị thương chỉ là do tai nạn?”
- “Vâng ạ, nếu không thì…”
Cái lắc đầu của chị Hạnh làm tôi cứng họng, không gian im lặng đến mức tôi chỉ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
- “Chẳng phải chị đã luôn dặn cả đội về chuyện này sao, nếu những chuyện như vậy xảy ra trên sàn đấu thì phải lập tức bỏ cuộc.”
- “Nhưng lúc đó em vẫn có thể...”
- “Chỉ vì mất bình tĩnh, em đã có thể vĩnh viễn phải từ bỏ Judo!”
Tiếng la của chị ấy làm tôi giật mình, người tôi run lên vì sợ.
- “Không bỏ cuộc là một cách để chiến thắng, nhưng có những lúc em phải chấp nhận thất bại.”
Để mặc tôi thất thần trước chiếc bàn gỗ, chị Hạnh đứng dậy và xách cặp rời đi.
- “Hãy dùng những ngày này để nghỉ ngơi dưỡng sức, suy nghĩ kĩ càng hơn về hành động của em, sẽ còn cơ hội khác. Đừng tự đặt áp lực lên bản thân mình quá nhiều.”
Những lời đó cứ vang lên trong đầu tôi. Những người tiếp xúc với tôi đánh giá tôi là một con người hiền lành, điềm tĩnh, giáo viên tin tưởng tôi, bạn bè nhận định rằng tôi là người dễ mến, tuyệt đối không có chuyện dễ dàng mất bình tĩnh.
Vậy cớ sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?
Tôi ngồi xuống một cách, hai bàn tay của tôi cứ thế ôm lấy và chà xát gương mặt. Hơi thở của tôi vô cùng nặng nề, nhưng tâm trí mách bảo tôi phải đứng dậy, phải trở về nhà.
Cho dù có mệt mỏi đến thế nào đi nữa, thì tôi cũng phải tự bảo vệ lấy mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...