Nghe nhắc đến chuyện đêm qua cô cũng có chút ấn tượng.
Cô đưa ánh mắt tò mò nhìn anh, thì ra anh ta là tên trai bao đêm qua sao? Thảo nào lại quen mặt như vậy, trao đêm đầu tiên cho anh chàng đẹp trai thế này cũng không tệ nhỉ! Lạc Tử Yên choàng tay ôm lấy cổ anh nhẹ nở nụ cười nói.
"Thì ra là anh à, tìm tôi làm gì thế? Chê tiền tôi để lại ít quá sao? Này anh đẹp trai, tuy là anh phục vụ cũng tạm đấy, nhưng nếu đòi hỏi hơn số tiền kia thì có thấy hơi quá không? Đàn ông sức dài vai rộng anh không thể tìm công việc nào tốt hơn sao?"
Chợt anh vòng tay ôm chặt lấy eo cô ghì sát vào người mình, ánh mắt anh nhìn cô đầy vẻ chiếm hữu nói.
"Nhưng tôi không phải là trai bao, cô vô duyên vô cớ xông vào phòng tôi, còn lấy đi đời trai của tôi.
Giờ cô tính sao đây?"
Lạc Tử Yên đưa tay vuốt ve gương mặt điển trai kia khẽ thì thầm.
"Này anh trai, dù anh không phải là trai bao đi nữa, thì đêm qua chúng ta cũng chỉ là ăn bánh trả tiền.
Anh cũng được hời rồi còn gì, còn muốn ăn vạ tôi sao? Đàn ông các anh cũng quan trọng đời trai sao? Dối trá."
Lạc Tử Yên đẩy Lục Cảnh Thần sang một bên bỏ đi.
Đời trai sao? Bọn đàn ông xấu xa này thì làm gì có chuyện gìn giữ đời trai của mình cho người mình yêu chứ, giả dối, tất cả đều là giả dối.
Phàm là đàn ông đều không đáng tin.
Lục Cảnh Thần nghe những câu cô nói mà tức muốn vỡ mật.
Dám nói đêm qua với anh chỉ là ăn bánh trả tiền sao? Anh là ai chứ, là người đàn ông bạc tỷ của thành phố này, anh cần cô trả tiền sao.
Anh một lần nữa giữ cô lại nói.
"Nhưng tôi không có thói quen ăn bánh trả tiền.
Đêm qua cô đã cướp đi lần đầu của tôi, cô phải chịu trách nhiệm với tôi."
"Vậy đêm qua anh cũng lấy đi lần đầu của tôi, anh chịu trách nhiệm thế nào đây?"
"Tôi sẽ cưới cô."
Câu nói của Lục Cảnh Thần vừa dứt, một sự im lặng đến lạ thường.
Lạc Tử Yên đưa mắt nhìn thẳng vào mắt anh, tên mặt trắng này điên rồi sao? Hay lại chiêu trò mới của bọn đàn ông? Chợt Lạc Tử Yên nở nụ cười mai mỉa nhìn anh nói.
"Cưới tôi sao? Anh biết gì về tôi? Anh hiểu tôi được bao nhiêu? Tôi là người thế nào? Này anh đẹp trai, chuyện hôn nhân đại sự đừng tự ý đem ra đùa cợt như thế, không vui tí nào cả."
"Tôi đang rất nghiêm túc.
Lạc Tử Yên, kết hôn với tôi đi!"
Lạc Tử Yên vô cùng bất ngờ khi hắn biết tên mình.
Men rượu trong người cô dường như cũng đã tỉnh hơn một nửa, cô quay lại nhìn anh lục lọi lại kí ức đêm qua.
Cô nhớ cô đâu có nói tên mình với anh, anh làm sao lại biết tên cô vậy? Trái ngược với ánh mắt ngạc nhiên của cô, Lục Cảnh Thần lại dùng ánh mắt hết sức ôn nhu nhìn cô, nhẹ nắm lấy tay cô hắn nói.
"Tôi biết cô không thể chấp nhận được chuyện kết hôn với một người xa lạ chỉ vì tình một đêm.
Nhưng tôi là một người có trách nhiệm, nếu đêm qua cô đã cùng tôi...!Thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
Lạc Tử Yên rút tay mình khỏi tay anh, đưa tay chạm vào trán anh như kiểm tra rồi nói.
"Tôi thấy anh cũng không sốt, nhưng chắc là có vấn đề về tâm lý.
Anh nên đến bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn đấy! Tôi về trước đây."
"Lạc Tử Yên tôi không đùa đâu, hãy suy nghĩ thật kỹ đề nghị của tôi.
Tôi sẽ chờ cô."
Lạc Tử Yên lờ đi như không nghe thấy lời anh nói, cô vẫy tay gọi taxi rồi lên xe rời đi.
Lục Cảnh Thần đứng đó nhìn theo, khóe môi anh nhẹ công lên nói thầm.
"Cô không thoát được đâu cô bác sĩ của tôi."
Lạc Tử Yên trở về nhà ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, dường như cô đã quên sạch chuyện đêm qua Lục Cảnh Thần nói với mình.
Cô chọn một bộ quần áo kín đáo, trang điểm nhẹ nhàng rồi cầm theo hồ sơ xin việc ra khỏi nhà.
Lạc Tử Yên vừa lái xe rời khỏi, một người đàn ông mặc bộ vest đen ngồi trong xe vội lái xe theo.
Để tránh cô phát hiện hắn giữ khoảng cách với xe cô khá xa.
Khi thấy xe cô dừng trước bệnh viện Quốc Tế, hắn cũng đổ bên kia đường lấy điện thoại gọi cho ai đó.
"Chủ tịch, cô Lạc vừa ra khỏi nhà, tôi bám theo thấy cô ấy cầm theo hồ sơ xin việc đến bệnh viện Quốc Tế ạ."
"Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại của vệ sĩ, Lục Cảnh Thần liền ấn số gọi đi, đầu dây bên kia nhanh chóng nhất máy.
"Tôi nghe đây, có chuyện gì mà gọi tôi sớm thế? Nhớ tôi rồi sao? Cậu cứ nhớ tôi thế này ba cậu lại cho là tôi đang đeo bám cậu đấy!"
Trình Hữu Thanh ngồi ngã người trên ghế nói lời trêu chọc.
Hắn và Lục Cảnh Thần có mối quan hệ cực kỳ tốt, cũng vì mối quan hệ này mà Lục lão gia cho rằng Lục Cảnh Thần và Trình Hữu Thanh có quan hệ trên tình bạn.
Vì sợ đứa con trai duy nhất của mình sẽ không thích phụ nữ, ông dùng đủ mọi cách để Lục Cảnh Thần kết hôn.
Tìm cho anh hết cô gái này đến cô gái khác.
Thậm chí chuốc thuốc anh để anh qua đêm cùng người phụ nữ mà ông sắp xếp.
Nhưng cuối cùng kế hoạch của ông vẫn thất bại.
Lục Cảnh Thần thừa biết tính của Trình Hữu Thanh, anh nghiêm túc nói.
"Bớt ăn nói linh tinh đi, có việc cần cậu giúp đây."
"Việc gì thế? Nhưng mà tôi sợ không giúp được cậu đâu, chẳng phải ba cậu không cho chúng ta có mối quan hệ thân thiết sao? Cậu cứ thế này làm sao tôi quên cậu đây?"
"Đùa xong chưa?"
Trình Hữu Thanh bật cười lớn nói.
"Xong rồi xong rồi, có chuyện gì muốn nhờ thì nói nhanh đi."
"Có một cô gái tên là Lạc Tử Yên đến xin việc ở bệnh viện của cậu.
Nhận cô ấy giúp tôi."
Trình Hữu Thanh bất ngờ trước câu nói của Lục Cảnh Thần, hắn ngồi bật dậy hỏi lại.
"Cậu vừa nói gì đấy! Tôi không nghe lầm chứ, cậu nhờ tôi nhận một cô gái vào làm việc sao? Mặt trời mọc đằng Tây à? Cô ấy là nhân vật tầm cỡ thế nào mà một tổng tài cấm dục như cậu phải ra mặt xin cho cô ấy vậy?"
"Cậu hỏi nhiều quá đấy, cứ nhận cô ấy giúp tôi là được.
Khi nào gặp nhau tôi sẽ nói cậu nghe sau."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...