Editor: Ngạn Tịnh.
Kim Mộc Lân cứ như thế nuốt lời, mặt dày mạnh mẽ chen chúc mà vào.
Người kia vừa vào phòng liền thoải mái như đang ở nhà mình, mang đôi dép con thỏ nhỏ màu hồng chẳng chút vừa chân của cô vào, chạy lạch bạch đến ghế sa lon, dựa vào gối dựa con ếch màu xanh lá cây của cô, thậm chí còn ôm chặt gối ôm gấu con bảo bối của cô vào ngực.
Tựa cằm trên đầu gấu con, nắm hai tay gấu con tạo hình đáng yêu, "Tiểu sư muội, có gì ăn không? Thật là đói quá!"
Sư huynh không hổ là sư huynh, so về vô lại, cô quả thật không phải là đối thủ.
"Bán manh(*) đáng xấu hổ!"
(*) giả vờ đáng yêu, hoặc cố tỏ ra đáng yêu.
Cung Tiểu Kiều đoạt lại dép mang vào, liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Kim Mộc Lân nhìn cô, đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên đổi sắc mặt, một tay túm cô vào lòng
"Kim Mộc Lân! Anh lại nổi điên cái gì đó hả?"
Cung Tiểu Kiều vung một quyền tới.
Kim Mộc Lân chuẩn xác đón lấy nắm đấm của cô, cầm trong lòng bàn tay, thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, không còn vẻ đùa giỡn như thường ngày.
"Làm sao đấy?" Thấy vẻ mặt hắn không đúng, Cung Tiểu Kiều hoài nghi.
Hắn chậm rãi nói ra từng chữ, "Ai đánh?"
"Hả?"
"Vết thương trên mặt, ai đánh?"
Mãi đến khi Cung Tiểu Kiều mở đèn, hắn mới nhìn rõ ràng vết tích đã mờ nhạt trên mặt cô, hẳn là vết thương từ mấy ngày trước.
Cung Tiểu Kiều ngây ngẩn, ngay sau đó cũng lảng tránh không trực tiếp trả lời, "Không có gì, đã qua rồi."
Kim Mộc Lân trầm ngâm, "Là Cố Hành Thâm, đúng không?"
"A, anh với Đại sư huynh quả nhiên đều thông minh giống nhau, đoán một cái là trúng."
"Mộc Vô Tà cũng biết?"
"Ừm."
"Không công bằng, lại có thể nói với anh ta trước cả anh..."
Kim Mộc Lân ảo não lấy đầu đụng đụng gấu.
Cung Tiểu Kiều đau lòng ôm gấu nhỏ mềm mại vào trong lòng, "Có lầm hay không vậy! Loại chuyện này mà còn muốn so bì với nhau!"
"Khó trách em lại chuyển ra ngoài ở, thì ra là bởi vì chuyện này?" Kim Mộc Lân bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Một cái tát đổi tự do sau này, rất đáng giá." Cung Tiểu Kiều tự giễu.
Kim Mộc Lân cực kỳ tức giận, "Anh ta lại có thể bạo hành với em?! Thật sự là quá phận! Hôm nay anh thấy anh ta vẫn rất tốt, không có vết thương không có bệnh tật, chẳng lẽ em không đánh trả sao?"
Cung Tiểu Kiều cười khổ nói, "Dù sao anh ta cũng là trưởng bối, chẳng lẽ anh lại muốn em tát lại anh ta ngay tại chỗ sao?"
Kim Mộc Lân bực tức vỗ bàn, "Trưởng bối cái rắm ấy! Tên kia tuyệt đối tồn tâm tư xấu xa với em! Nếu quyết định rời đi, sau này cũng ít dính líu tới anh ta, cách càng xa càng tốt."
Cung Tiểu Kiều cau mày, có chút tức giận, "Nhị sư huynh, anh đừng nói bậy! Có lúc anh ấy quả thật bá đạo vô lý, trên một số chuyện nào đó cũng bảo thủ nghiêm khắc đến quá đáng. Nhưng, anh ấy vẫn rất chăm sóc em, em vẫn luôn xem anh ấy như anh trai."
Cung Tiểu Kiều dừng một chút, vẻ mặt có chút cô đơn, "Trừ mẹ cùng ông nội ra, anh ấy là người thân nhất của em. Nếu chỉ là một người chẳng thân quen, em cũng sẽ không khó chịu đến như vậy, cũng chính bởi vì anh ấy rất quan trọng với em, em mới không thể chịu đựng..."
Kim Mộc Lân lắc đầu một cái, "Đứa bé ngốc, anh nên nói em đần, hay nói em quá cảm tình đây? Em quá ngây thơ rồi! Tin tưởng anh, chỉ có đàn ông mới có thể hiểu rõ ánh mắt kia của anh ta, cứ xem như em xem anh ta là anh trai, anh ta cũng không xem em là em gái!"
Cung Tiểu Kiều hơi hơi cúi đầu, "Cái này đương nhiên là em biết, anh ấy chỉ có một đứa em gái, em nào có thể với cao nổi."
Kim Mộc Lân thấy cô cố ý tránh đi ý của mình, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là cũng còn may cô đã thoát khỏi ma trảo. (Tay yêu ma quỷ quái)
"Ha ha ~ mặc kệ thế nào, chúc mừng em thoát khỏi ma trảo, tối nay đi mua một ít rượu trở lại ăn mừng đi!"
Kim Mộc Lân lập tức khôi phục tinh thần, hưng phấn đề nghị.
Cung Tiểu Kiều lườm hắn một cái, "Em bị cảm, không thể uống rượu, nơi đây là địa bàn của em, cấm uống rượu, cho nên anh cũng không được uống."
"Ai! Thật mất hứng!"
Kim Mộc Lân than phiền.
"Mất hứng thì anh cứ trở lại khách sạn của anh là được rồi!"
"Có hứng có hứng, quả thật rất có hứng thú mà!"
Kim Mộc Lân vội vàng khẩu thị tâm phi mà đổi lời nói.
"Anh vừa mới nói đói, chỗ này của em chỉ có mì ăn liền."
"Được, anh không kén ăn."
-
Sáng ngày hôm sau, Kim Mộc Lân eo mỏi lưng đau bò dậy (!!!)
Tối hôm qua hắn ngủ trên sofa nhỏ ở phòng khách, bởi vì chỗ nằm quá nhỏ không thoải mái, nhiều lần té xuống đất, buổi sáng thức dậy toàn thân đau đớn như bị nghiền nát.
"Hi, chào buổi sáng Nhị sư huynh ~ cái sofa này của em có so được với căn phòng Tổng thống của anh không?" Cung Tiểu Kiều cười hì hì chào hỏi.
Kim Mộc Lân đỡ thắt lưng đứng lên, "Tiêu hồn! Qúa tiêu hồn rồi!"
"Xùy---- Đáng đời!" Cung Tiểu kiều cười trên nỗi đau của người khác.
Thấy Cung Tiểu Kiều dường như đang chuẩn bị đi ra ngoài, Kim Mộc Lân vội vàng hỏi, "Em đi đâu vậy?"
"Đi mua thức ăn."
"Mua thức ăn? Không phải em còn lên lớp sao? Chẳng lẽ cố ý xin nghỉ ở nhà cùng anh sao?"
"Xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi, chúng ta đã nghỉ."
Kim Mộc Lân cười hì hì mặc quần áo, "Ha, nghỉ lại càng tốt như vậy là có thể ngày ngày tìm em chơi rồi, em đi mua thức ăn đúng không! Anh cũng phải đi."
"Anh ở nhà trông nhà cho em! Đợi lát nữa em mua thức ăn sáng về cho anh!"
"Anh ở nhà một mình buồn chán biết bao nhiêu! Mang anh đi chung đi nha nha nha!"
"Lại làm loạn có tin em bán đứng anh không?" Cung Tiểu Kiều nổi lửa giận.
Kim Mộc Lân lập tức lấy nhu thắng cương, đáng thương nhìn cô, "Đừng bán đứng anh mà, người ta không chỉ biết ăn cơm, hơn nữa còn biết nấu cơm! Tiểu sư muội, anh sẽ hóa trang, cho anh mười phút, anh tuyệt đối sẽ không gây họa cho em, có được không?"
Cung Tiểu Kiều xạm mặt lại, "..."
Thật ra thì nguyên nhân Cung Tiểu Kiều thỏa hiệp chính là để hắn ở nhà một mình càng không thấy yên lòng, vẫn là đặt dưới mí mắt canh chừng thì hơn.
Mặc dù bên ngoài đã ngừng mưa, nhưng gió rét vẫn lạnh thấu xương.
Cung Tiểu Kiều võ trang đầy đủ, bởi vì sợ lạnh.
Kim Mộc Lân cũng võ trang đầy đủ, bởi vì sợ người nhận ra.
Kim Mộc Lân đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc Porsche màu xanh da trời đang đậu ở đó, đầu tiên trong con ngươi hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại chuyển thành nghiền ngẫm.
"Tiểu sư muội, tới đây tới đây!" Kim Mộc Lân bắt chuyện.
"Làm cái gì?" Cung Tiểu Kiều đi ở phía trước xoay người, bởi vì mang khẩu trang, nói chuyện đọc nhấn rõ từng chữ vẫn có chút không rõ ràng.
Kim Mộc Lân kéo cô qua, không nói hai lời, trực tiếp cúi người, ép xuống vị trí môi của cô...
-
Tác giả có lời muốn nói: Hôn cách khẩu trang nhé ~ nhưng là Cố Hành Thâm không biết nhé ha ha ha ~ trừ thời gian ăn cơm ra chẳng có giờ nào là nhàn rỗi, rốt cuộc cũng xong chương cuối cùng trong ngày, tiếp tục chạy bản thảo ngày mai ~ các tình yêu, cầu yêu thương nhé ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...