Editor: Ngạn Tịnh.
Đáng chết...
Tần Nghêu khẽ nguyền rủa một tiếng, nhanh chóng nhét cô vào lại chăn, sau đó từ trong đống quần áo kia tìm được quần áo lót của cô, tay trực tiếp chui vào chăn, lục lọi giúp cô mặc vào.
Mới vừa gài nịt áo ở hàng thứ ba, hô hấp Cung Tiểu Kiều lại đột nhiên bắt đầu trở nên dồn dập, thân thể không thoải mái giãy giụa.
Tần Nghiêu có chút hoảng, thật lâu mới phát hiện dường như là bởi vì có chút chặt, vì vậy thả lỏng đến hàng cuối cùng, lúc này Cung Tiểu Kiều mới hơi hơi an tâm một chút.
Áo sơ mi cũng là cách chăn mặc vào cho cô, da thịt của cô nóng bừng, thân thể vô ý thức cọ xát với ngón tay lạnh như băng của hắn, Tần Nghiêu như chạm lửa mà rụt tay lại, sau đó mặt đỏ bừng nhanh chóng cẩn thận mặc quần áo cho cô xong, cuối cùng mới đỡ cô lên, khoác từng cái áo khoác mặc vào cho cô.
Sau khi mặc xong, toàn thân Tần Nghiêu đều là mồ hôi, khẩn trương gần như mệt lả.
Cô dường như bởi vì đợt loay hoay lúc nãy mà bắt đầu có ý thức, trong miệng lầu bầu lầm bầm gì đó.
Tần Nghiêu không chú ý nhiều, trực tiếp ôm ngang cô lên, nhanh chóng chạy ra xe lái về phía bệnh viện.
Đến bệnh viện, hắn đậu xe xong liền ôm cô vào ngực, đôi tay nóng bừng của cô nắm chặt quần áo trước ngực hắn.
Mà hắn rốt cuộc cũng nghe rõ cô đang lầu bầu cái gì...
Cô nói, "Cố Hành Thâm, thật khó chịu..."
Bước chân của Tần Nghiêu dừng lại, thần sắc đột nhiên ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền hồi phục lại, nhanh chóng ôm cô vào bệnh viện.
-
"Cậu trở về đi! Nơi này có tôi chăm sóc."
Mặt Mộc Vô Tà không chút thay đổi nhìn Tần Nghiêu đang canh giữ bên giường Cung Tiểu Kiều, hạ lệnh đuổi khách.
Hôm nay anh trực ban ở bệnh viện, không ngờ lại gặp phải tiểu sư muội đang sốt cao không ngừng, mà người đưa cô tới lại không phải là Cố Hành Thâm, mà lại là Tần Nghiêu!
"Tôi phải ở lại nơi này." Tầm mắt của Tần Nghiêu một khắc cũng không rời khỏi Cung Tiểu Kiều đang nằm trên giường.
"Tôi nghĩ sau khi Tiểu Kiều tỉnh lại sẽ không hy vọng nhìn thấy cậu." Mộc Vô Tà cũng ăn nói không chút khách khí.
Mặc dù thường ngày anh đối với ai cũng rất ôn hòa, thoạt nhìn dường như vô hại, nhưng đối với vấn đề tính chất nguyên tắc vẫn sẽ không nhượng bộ.
Sắc mặt Tần Nghiêu cứng đờ, yên lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là đứng lên, lo âu không thôi nhìn cô, "Tôi biết rồi."
Chẳng qua là, lúc hắn chuẩn bị rời đi, lại phát hiện tay của mình vẫn bị cô ôm chặt vào lòng như cũ, làm sao cũng không rút ra được, mà hắn chỉ hơi dùng sức một cái, liền thấy khóe mắt cô không chút tiếng động rơi xuống nước mắt.
Trong nháy mắt đó Tần Nghiêu liền quyết định, mặc kệ Mộc Vô Tà can ngăn thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi cô một bước.
Cho dù...
Cho dù cô chẳng qua nhận lầm mình thành người khác.
Mà lần này, Mộc Vô Tà cũng không kiên trì nữa, chẳng qua nhìn bộ dáng Cung Tiểu Kiều dù chìm vào giấc ngủ vẫn không ngừng chảy nước mắt, không tiếng động thở dài.
-
Tần Nghiêu rất nhanh liền nhận được điện thoại của Cố Tiểu Nhu, "Tần Nghiêu, anh đang ở đâu?"
Tay phải Tần Nghiêu vẫn như cũ bị Cung Tiểu Kiều ôm vào lòng như đang ôm bảo bối, dùng một tay khác cầm điện thoại di động nghe, "Công ty có chút việc gấp, anh đang xử lý."
"Anh... Không phải anh đi tìm Tiểu Kiều sao?" Cố Tiểu Nhu có chút kinh ngạc hỏi.
"Thế nào rồi? Tìm được Tiểu Kiều rồi sao?" Tần Nghiêu nhàn nhạt hỏi.
"Còn chưa có... Mặc dù anh hai không nói gì, nhưng dường như rất gấp gáp. Đều là em không đúng, nếu không bởi vì em, anh hai cũng không..."
Tần Nghiêu cắt ngang lời cô ta, "Mọi chuyện đều qua rồi, nói thêm nữa cũng là vô ích. Đừng bận tâm, em lo lắng nữa cũng không giúp được gì, giao cho Cố Hành Thâm xử lý à được rồi."
"Tần Nghiêu... Anh không lo lắng sao?" Cố Tiểu Nhu có chút do dự hỏi.
"Đã không có tư cách."
Tần Nghiêu nói xong liền cúp điện thoại, bỏ điện thoại xuống liền giúp cô đổi một khối khăn lạnh mới, lại bỗng nhiên tay run run, chiếc khăn chuẩn bị đổi kia rơi thẳng xuống đất.
Tần Nghiêu thất thố là bởi vì Cung Tiểu Kiều đột nhiên hơi hơi xoay người, bàn tay vốn được ôm vào lòng kia hoàn toàn lún sâu vào một mảnh mềm mại.
Gương mặt hắn nhanh chóng đầy máu, lại bắt đầu kinh hoàng cố gắng rút cánh tay kia ra, lại làm cho cô cau mày, ôm càng chặt hơn.
Vì vậy, hắn cũng không dám lộn xộn nữa.
Như đứng trên đống lửa.
-
Sáng ngày hôm sau.
"Em không tiêm."
Cung Tiểu Kiều lặp lại lần thứ ba.
Tần Nghiêu cùng Mộc Vô Tà nhức đầu nhìn bệnh nhân hoàn toàn không chịu phối hợp ở trên giường kia.
Chỉ là Mộc Vô Tà không có chút dấu hiệu mất kiên nhẫn nào, vẫn cực kỳ kiên nhẫn như cũ khuyên, "Phật viết..."
Vẫn là Cung Tiểu Kiều rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhanh chóng thò đầu từ trong chăn ra, "Tần Nghiêu, anh chặn miệng Mộc Vô Tà lại tôi liền tiêm!"
Tần Nghiêu: "..."
Mộc Vô Tà: "..."
Mặc kệ thế nào, cuối cùng Tiểu Kiều vẫn là đồng ý tiêm rồi.
-
Cung Tiểu Kiều một mặt buồn bực nằm sấp trên giường che mông, một đống xanh xanh đỏ đỏ trên đầu giường chính là một đống đồ ăn vặt Tần Nghiêu mới mua về.
Chỉ là, cô không dám ăn nhiều, bởi vì sợ Đại sư huynh lại lải nhải.
Bạn học Ngộ Không sợ nhất là cái gì?
Sợ nhất chính là sư phụ lải nhải!
Cung Tiểu Kiều sợ nhất cũng là Đại sư huynh lải nhảu.
Điện thoại di động của Tần Nghiêu vẫn thường xuyên vang, mỗi lần hắn đều nói mấy câu đơn giản, "Biết rồi, anh bận." hoặc là, "Tiểu Kiều còn chưa tìm được sao? Được, có tin tức thì báo cho anh biết..."
Tại sao hắn phải nói dối, hơn nữa còn chẳng chút kiêng kỵ nói dối trước mặt cô?
Cung Tiểu Kiều không hỏi, Tần Nghiêu cũng không giải thích.
Hai người đều không nói lời nào, cả ngày hắn đều bận bịu tìm đủ loại thức ăn cho cô, cô ở chỗ này cả ngày chỉ có... Ăn.
Y tá nhỏ vẫn luôn nói, thật sự chưa từng nhìn thấy bệnh nhân có khẩu vị tốt như vậy.
Y tá nhỏ còn nói, cô thật là có phúc, bạn trai cô đối với cô thật tốt!
Trong phòng bệnh lại vang lên chuông điện thoại di động, lần này không phải của Tần Nghiêu, mà là của Đại sư huynh.
"Ừ? Tại sao lại hỏi vậy? Không có, con bé không sao."
"Có lẽ điện thoại di động mất rồi."
"Bởi vì con bé ở ngay bên cạnh tôi."
"Bởi vì con bé sốt."
"Được."
"Chỉ là Thập Nhất bị bệnh, cậu đừng phiền nó."
"Không được, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ không đưa con bé nghe."
"Tôi tắt máy đây."
"Cậu phải bảo đảm."
"Nghiêm túc một chút!"
"Được."
Mộc Vô Tà cuối cùng vẫn chuyển điện thoại di động cho Cung Tiểu Kiều, "Là Kim Mộc Lân."
Cung Tiểu Kiều hoàn toàn có thể tưởng tượng bộ dáng tan nát xù lông đáng yêu của Nhị sư huynh bên kia khi bị Đại sư huynh chỉnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...