Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Editor: Ngạn Tịnh.

Sắc mặt Cố Tiểu Nhu kịch liệt thay đổi, cơ hồ đứng không vững.

"Tiểu Kiều!" Cố Hành Thâm nóng lòng che chở em gái lên tiếng trước.

Tần Nghiêu dường như cũng không nghe nổi nữa, "Tiểu Kiều, đừng nói nữa..."

"Làm sao? Không phải cảm thấy bản thân rất vĩ đại sao? Có cái gì không dám để tôi nói?" Cung Tiểu Kiều tăng cao âm lượng.

Cô cảm thấy bản thân sắp điên rồi, nhịn không được một phát điên!

Cô vẫn luôn tự nói với mình vào lúc này không nên vọng động, bởi vì không chiếm được chỗ tốt gì.

Nhưng là, cô thừa nhận bản thân tu luyện không đủ, cuối cùng vẫn không cách nào tiếp tục lừa người dối mình mà nhẫn nhịn.

Nếu so về phương diện này, bản thân có lẽ vĩnh viễn cũng không thể vượt qua Cố Tiểu Nhu.

Cố Tiểu Nhu dựa vào trong ngực Tần Nghiêu, khóc không thành tiếng, "Tớ... Thân thể tớ vẫn không tốt, tớ cũng không biết mình có thể sống đến bao lâu, tớ chỉ muốn... Chỉ là muốn..."

Cái lý do... Lên giường làm người không đành lòng đến nhường nào.

Thiên hạ có nhiều đàn bà như vậy, có phải mỗi một người đều muốn trước khi lâm chung đi chấm mút đàn ông của người khác xem tư vị là gì hay không?

Cứ cho là như vậy đi, có lẽ cô vẫn có thể lý giải tâm tình của cô ta, đồng cảm những điều cô ta gặp phải, thậm chí cô sẽ hành động theo cảm tính, đầu nóng đến choáng váng mà đưa Tần Nghiêu cho cô ta mượn!


Nhưng là, khiến cô không chịu nổi nhất là, Cố Tiểu Nhu càng muốn lấy danh nghĩa của tình yêu, lưỡng tình tương duyệt! Cứng rắn đẩy người bị hại là cô vào tình cảnh kẻ chen chân!

"Đã như vậy, cô tự tiện bắt cóc người đàn ông của tôi chăm sóc cô bốn năm, bây giờ thân thể của cô đã không còn vấn đề gì nữa rồi đúng không? Coi như không đành lòng chị em tốt là tôi bị tổn thương, có phải là nên trả vật về nguyên chủ hay không đây?"

"Nhưng là, người Tần Nghiêu yêu là tớ, cảm tình là không thể miễn cưỡng..." Cố Tiểu Nhu kích động nói.

"Một mặt nói không đành lòng thương tổn tôi, một mặt không ngừng làm chuyện thương tổn tôi. Một mặt làm ra bộ dáng vì tôi mà đèn nén tình cảm của mình đầy vĩ đại, một mặt lại ích kỷ nói tình cảm là không thể miễn cưỡng..."

Không nhìn sắc mặt ba người kia, Cung Tiểu Kiều kéo lại tay của Tần Nghiêu, "Đã sớm yêu thích lẫn nhau? Năm ấy chính Tần Nghiêu dùng cánh tay này kéo lấy tôi, nói thích tôi, cô thậm chí còn chưa chuyển đến trường trung học Sùng Minh! Khi đó anh ta nói tôi còn quá nhỏ, phải chờ tôi lớn lên mới ở chung với tôi... Tôi đợi không được, cho nên cuốn lấy anh ta thực hiện lời hứa trước thời hạn..."

Thân thể Cố Tiểu Nhu kịch liệt run rẩy, gắt gao che ngực, Cố Hành Thâm vội đỡ lấy cô ta, "Tiểu Kiều, đừng nói nữa!"

Cung Tiểu Kiều từng bước ép gần, "Cố Tiểu Nhu, hiện tại cô nói cho tôi biết, hai người đã sớm yêu thích lẫn nhau! Nói cho tôi biết, sớm đến mức nào? Thay vì dùng cái cớ buồn cười này, không bằng thừa nhận hai người phản bội tôi đi! Tôi tin tưởng cô, xem cô là người bạn tốt nhất, không chút đề phòng nào để cho người tôi cực kỳ quý trọng cùng nhau chăm sóc cô, nhưng cô thì sao? Cô đối xử với tôi thế nào?"

"Đủ rồi!" Con ngươi của Cố Hành Thâm phủ đầu sương mù lạnh cóng, sắc mặt âm trầm dọa người.

"Không! Không phải như vậy... Tần Nghiêu vẫn luôn yêu thích tớ..."

Cung Tiểu Kiều đã hoàn toàn mất đi lý trí, như con thú nhỏ gào thét, "Tôi chịu đủ rồi! Rốt cuộc ai là kẻ thứ ba? Ai phản bội ai? Rõ ràng làm ra loại chuyện đó, lại hết lần này tới lần khác ở trước mặt tôi bày ra bộ dáng chị em tốt tình thâm, chẳng lẽ cô không cảm thấy buồn nôn sao? Thật đúng là người không biết thẹn là vô địch thiên hạ... Cố Tiểu Nhu, cố có thể không biết xấu hổ hơn nữa không!"

Chát----

Trên mặt bất ngờ xảy ra đau đớn hoàn toàn khiến cô tỉnh táo lại, cũng trực tiếp đẩy trái tim cô vào hầm băng.

"Anh nói đủ rồi..." Cố Hành Thâm gắt gao nắm chặt bàn tay mất khống chế đã vung xuống còn đang run rẩy kia.

Cung Tiểu Kiều che một bên gò má bị Cố Hành Thâm đánh, tóc xốc xếch che kín mặt mũi.

Tần Nghiêu cùng Cố Tiểu Nhu đều ngẩn ra.

"Tiểu Kiều, em thế nào rồi..."

Tần Nghiêu muốn đi xem mặt của cô, Cung Tiểu Kiều né tránh, vừa mới bước ra một bước, liền bị Cố Hành Thâm ngăn lại.

"Nói xin lỗi!"

"Không." Thân thể Cung Tiểu Kiều không ngừng run rẩy lên.

"Tiểu Kiều, nói xin lỗi." Cố Hành Thâm vẫn cố chấp như cũ.

Cố Tiểu Nhu luống cuống nói, "Anh, không cần như vậy..."


Cung Tiểu Kiều cúi thấp đầu, một hồi lâu sau, "Được... Tôi xin lỗi..."

"Tiểu Kiều..." Tần Nghiêu một mặt thương tiếc, tay cô vẫn như trước nắm lấy tay hắn, hắn có thể rõ ràng cảm giác được cánh tay cùng thân thể của cô đều run rẩy kịch liệt.

"Cố Tiểu Nhu, thật xin lỗi." Cô nói thật nhẹ, ngữ khí bình tĩnh.

"Được rồi chứ?" Cung Tiểu Kiều ném tay Tần Nghiêu ra, không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quần áo hành lý cũng chẳng mang, cứ như vậy mở cửa chạy ra ngoài.

Một phòng an tĩnh.

"Anh, anh không nên đánh Tiểu Kiều..."

"Đi nghỉ ngơi đi." Cố Hành Thâm đỡ cô ta ngồi xuống, vẻ mặt không nhìn ra vui giận.

"Anh, máu... Tay anh..." Cố Tiểu Nhu đột nhiên nhìn tay Cố Hành Thâm, kinh hoảng nói.

Cố Hành Thâm kinh ngạc nhìn vết máu trên tay.

Tại sao có máu...

Cô bị thương chỗ nào...

Cô... Choáng váng máu...

-

Cung Tiểu Kiều lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi, rời khỏi nơi đó.

Rời khỏi nơi khiến cho cô hô hấp cũng thấy đau đớn.


Trong cổ họng có mùi máu tanh, trên bàn tay dường như có dịch thể trơn trượt, cô mở bàn tay đang bụm mặt ra, trên tay dính đầy chất lỏng màu đỏ...

Nhất thời, một trận cảm giác đầu váng mắt hoa ùn ùn kéo đến.

Cung Tiểu Kiều cố nén choáng váng, móc khăn giấy ra chặn lại máu đang chảy trong mũi, sau đó lảo đảo đi về phía trước.

Cái bộ dáng gò má sưng phù, mất mát chán nản này, có thể đi nơi nào?

Trường học không thể đi, càng không thể để cho Tiểu Tĩnh nhìn thấy, chìa khóa mướn phòng mới nhét trong vali chỗ Cố Hành Thâm...

Thậm chí ngay cả một nơi để đi cũng không có, chỉ có thể đi lung tung không mục đích về phía trước...

Cuối cùng, Cung Tiểu Kiều rốt cuộc tựa vào một góc trong công viên hôn mê bất tỉnh.

Thực tế chứng minh, cũng không phải mỗi một cô bé lọ lem gặp rủi ro đều sẽ gặp được hoàng tử.

Cô nằm trong công viên, từ buổi sáng choáng váng bất tỉnh cho đến khi màn đêm buông xuống.

Bởi vì vị trí cô ngã có chút vắng vẻ, cho nên cả ngày cũng chẳng có ai phát hiện ra cô.

Lúc tỉnh lại, tay chân lặng băng như chết lặng, toàn thân vô lực, căn bản không có cách nào đứng lên được.

Lúc đó Cung Tiểu Kiều cũng không biết, trong hơn mười tiếng cô đang hôn mê bất tỉnh, ở bên ngoài đã tìm kếm cô đến trời long đất lở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui