Editor: Ngạn Tịnh.
Áo choàng màu đen rơi xuống....
Một mái tóc đen nhánh như thác nước theo đó chảy xuôi ra...
Một thân trang phục hầu gái màu hồng đáng yêu cùng gợi cảm kết hợp hoàn mỹ nổi bật làn da trắng nõn như trân chân của chủ nhân, trong nháy mắt giết chết bao nhiêu đôi mắt...
Cung Tiểu Kiều linh hoạt lắc lư theo điệu nhạc.
Nhiệt liệt, bùng nổ, giống như một ngọn lửa nóng bỏng điên cuồng bừng cháy...
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị cô lây nhiễm.
Cũng không để ý cái gì là dã thú Châu Phi hay là người đẹp Châu Á, Thẩm Nhạc Thiên đi lên tham gia náo nhiệt đầu tiên, ánh đèn lóe mắt cũng bật lên, lại không biết lấy từ đâu ra một đống gậy sáng, mỗi người một cây, không ngừng phe phẩy lắc lư...
Đám người dần dần gia nhập cùng nhau nhảy múa...
Tóm lại, tình cảnh đã hoàn toàn mất khống chế!!!
Cố Hành Thâm ngồi tại chỗ nhức đầu vuốt hai bên trán.
Rất lâu, khóe miệng nâng lên một độ cong bất đắc dĩ cùng cưng chiều...
Cứ như vậy đi, để cho cô quậy đi...
Lại không nhịn được mà nghĩ, tối nay sở dĩ nhóc con uống say như vậy, hẳn là muốn phát tiết, có lẽ nào cũng một phần là vì nghe tin đính hôn của anh chăng?
Công ơn nuôi dưỡng... Bốn chữ này lại nhảy ra, nhất thời đánh nát suy nghĩ kiều diễm không thực tế trong lòng Cố Hành Thâm  ̄□ ̄.
"Sean, cô ấy là ai?" Một người đàn ông mặc kimono Nhật Bản màu xanh da trời không biết từ lúc nào ngồi vào bàn trà trước mặt Cố Hành Thâm, cực kỳ hứng thú hỏi.
"Sao vậy? Có hứng thú? Nếu tôi nhớ không lầm, loại phụ nữ Trung Quốc truyền thống mới là loại hình anh yêu thích chứ?!"
Theo hướng Cố Hành Thâm chỉ, một cô gái danh môn thục nữ mất tự nhiên ngồi ở đó, tư thái ưu nhã khéo léo.
Cung Hàn Niệm phụ họa nói, "Đúng vậy! Bình Dã Quân, tối nay nhiều người đẹp như vậy, có cần tôi giới thiệu cho mấy người hay không?"
Tối nay Cung Tiểu Kiều coi như ra hết danh tiếng, không ngờ tới, mấy năm không gặp, con nhóc ngu ngốc kia thế mà có thể trổ mã ngày càng dụ người hơn rồi. So sánh với sự xinh đẹp của nó, bản thân lại không còn thanh xuân làm tư sản, đây là nỗi đau đớn lo âu nhất trong lòng cô.
Bình Dã Quân là bạn hợp tác của Cố thị, xí nghiệp Bình Dã thị cho dù là ở Nhật Bản hay ở nước ngoài đều có quy mô cùng ảnh hưởng khá lớn, người đàn ông như vậy lại có thể coi trọng Cung Tiểu Kiều, dựa vào cái gì chứ?
Tuyệt đối không thể để cho con nhóc kia quá đắc ý!
Người đàn ông cười từ chối, "Kiểu mà tôi thích là yên tĩnh như đồ chết, động thì như thỏ chạy."
"Ơ! Bình Dã Quân, một thân này của anh cũng thật đủ phong lãng!" Thẩm Nhajcc Thiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, rót ly rượu chát đổ vào mồm, "Cái gì mà thỏ chạy? Rõ ràng là thỏ điên mà!"
Thẩm Nhạc Thiên cứ như vậy ngồi xuống trên bàn trà, hai người liền hoàn toàn ngăn trở tầm mắt của Cố Hành Thâm, cho nên sắc mặt của Boss càng thêm bất thiện.
Chỉ là, đảo mắt Bình Dã Quân đã mang theo nụ cười của thợ săn rời đi, đi về phía Cung Tiểu Kiều.
-
Lúc đó, Đường Dự vừa hát xong một bài.
Tất cả rượu trước mặt Cung Tiểu Kiều đều bị người nào đó lấy đi rồi, chỉ còn lại trà giải rượu, bất đắc dĩ nâng lên một ly, vừa uống vừa quở trách Đường Dự, "Đường Dự, hôm nay anh ăn mặc như vậy cũng quá không sáng tạo rồi! Cố Hành Thâm mặc như vậy là vì muốn lộ ra bản thân khác người, còn anh thì sao?"
"Con người dốt nát a..." Đường Dự cảm khái.
Cung Tiểu Kiều lườm anh một cái, "Thì ra anh không phải là con người."
Đường Dự cởi từng nút thắt âu phục, sau đó chợt kéo qua hai bên một cái, lộ ra đồ lót siêu nhân màu đỏ, chữ "S" to bố tổ nhất ngờ hiện lên thân phận Superman của anh.
"Nghề nghiệp của anh đây là cứu vớt con người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...