Editor: Ngạn Tịnh.
"Học tỷ, hôm nay là sinh nhật một người bạn của em, em có thể đi trước hay không?"
"Là thần thánh phương nào lại trâu như vậy, lại có thể mời được em đến dự sinh nhật?"
Cung Tiểu Kiều cười khan.
"Thật không nỡ thả em đi! Cái buổi dạ tiệc Nguyên đán kia..." Học tỷ nháy nháy mắt nhìn cô.
Cung Tiểu Kiều lập tức đáp lời, "Chỉ cần em rảnh rỗi nhất định sẽ tới trợ giúp!"
"Duyệt ha ha ah! Chị đây chỉ chờ mấy câu này của em thôi!"
Cung Tiểu Kiều lau mồ hôi, "Đúng rồi, người bạn kia làm vũ hội hóa trang có thể cho em mượn bộ quần áo hay không?"
"Có thể! Đương nhiên là có thể! Bộ này? Bộ này? Hay là bộ này?"
Cung Tiểu Kiều quét mắt nhìn vải vóc trên tay học tỷ, "Được rồi, cứ lấy cái trên người em đi!"
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cái này là nhiều vải nhất rồi.
-
Cung Tiểu Kiều đi ra ngoài, Cố Hành Thâm quả nhiên vẫn chưa rời đi, vẫn như trước ngồi trên ghế dưới gốc cây kia.
Thấy cô đi ra, Cố Hành Thâm có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
Mặc kệ như thế nào, hôm nay là sinh nhật anh, lựa chọn vào loại thời điểm này tổn thương anh quả thật là hơi quá đáng.
Cung Tiểu Kiều đi về phía anh, "Đi thôi! Mọi người đều đang chờ anh đấy!"
Cố Hành Thâm liếc mắt nhìn cô một cái, nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt thoạt nhìn là đang giận dỗi với cô.
Đối với hành động trẻ con hiếm thấy của anh, Cung Tiểu Kiều cực kỳ hoài nghi người này giả vờ, chỉ là trong lòng lại lặng lẽ bởi vì anh chỉ bày ra một mặt này trước mặt mình mà cảm thấy thỏa mãn nho nhỏ.
Cung Tiểu Kiều ngôn từ chính nghĩa, "Cố Hành Thâm, anh luôn nói tôi tự do phóng khoáng, anh xem lại bản thân xem, như vậy làm sao làm gương dạy dỗ tôi được!"
Cố Hành Thâm nhăn mày, khóe miệng ngâm ba phần khổ sở bảy phần oán phẫn, "Em đều muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh, anh còn cần làm gương tốt làm gì."
Cung Tiểu Kiều bất đắc dĩ, "Anh đừng nói đoạn tuyệt quan hệ nghe nghiêm trọng như thế có đực không! Tôi chẳng qua là muốn độc lập mà thôi."
Vừa nghĩ tới cô sẽ rời đi vòng tay của mình, qua lại với người đàn ông khác, thậm chí làm chuyện thân mật hơn, sang đó nữa lại sẽ có bé con...
Cuối cùng sẽ có một ngày, cô thoát khỏi sự khống chế của anh, thật sự hoàn toàn không còn liên hệ gì với anh, anh liền...
"Bộp----"
Một tiếng động lạ, tay ghế dài Cố Hành Thâm đang nắm lấy cứng rắn bóp vỡ, bẻ gãy...
Cung Tiểu Kiều nuốt nước miếng, trợn mắt há mồm nhìn.
Ngay lập tức, cô nhìn quanh bôn phía, sau đó kéo lấy anh bắt đầu chạy như bay.
"Phá hư của công sẽ phải bị phạt quét dọn nhà vệ sinh một tuần đấy! Cố Hành Thâm, anh quả thực bát tự xung khắc với cái trường này mà..."
-
Trên xe.
Cố Hành Thâm liên tục từ kính chiếu hậu nhìn cô mấy lần, cuối cùng dường như rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Em muốn mặc loại áo quần này đến?"
"Thế nào? Không phải là vũ hội hóa trang sao? Tôi cố ý mượn tới đấy!" Cung Tiểu Kiều sửa sang lại làn váy một chút.
"Qúa lộ rồi, cởi ra."
Mặc dù anh không muốn nổi lên va chạm với cô ngay lúc này, chỉ là anh càng không cách nào nhịn được cô ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt người khác.
Vừa rồi lúc ở trường học nhịn xuống không phát tác đã là dùng hết nhẫn nại cả đời này của anh rồi.
Cung Tiểu Kiều nghe anh nói như vậy trái lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cái tên này, rốt cuộc trở về hình dáng ban đầu rồi!
Anh không mắng cô, cô thật đúng là cảm thấy nơi nơi đều là lạ có gì đó không đúng!
Thói quen, đúng là một thứ đáng sợ.
"Cởi ra thì càng lộ hơn nữa! Chẳng lẽ anh muốn tôi truồng chạy?" Cung Tiểu Kiều không cho là đúng nói.
"... Chặn chỗ sơ hở của anh rất có ý tứ sao?"
"Ai bảo anh luôn nói chuyện tích chữ như vàng thế chứ! Lúc cao hứng còn có thể nói vài lười tiếng người, không vui một cái thì giống như bây giờ! Thật không biết người phụ nữ nào mới có thể chịu được anh! Đấy đấy, anh xem một chút, nói anh mấy câu lại nghiêm mặt rồi, rốt cuộc tôi cũng biết vì sao anh đối xử dịu dàng với Cố Tiểu Nhu như thế, bởi vì người nào tim không tốt rất dễ bị anh hù chết..."
"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...