Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén.
Hôn lễ được kiểm định tiến hành đâu ra đó, sự cố duy nhất cũng không phải do Cung Tiểu Kiều gây ra.
Chỉ là, người gây ra sự cố lại có liên quan tới Cung Tiểu Kiều.
Hôn lễ sắp bắt đầu, kết quả phù dâu bên Cố Hành Thâm là Lãnh Tĩnh lại chậm chạp không xuất hiện.
Một đám người bận rộn vội vã liên lạc tìm kiếm Lãnh Tĩnh, Cung Tiểu Kiều liếc nhìn Lãnh Thấu, chỉ thấy Lãnh Thấu đi tới bên cạnh Cố Hành Thâm, "Xin lỗi, tìm người khác đi!"
"Có chuyện gì vậy? Không phải sáng sớm đã sắp xếp xong xuôi rồi sao, vì sao phù dâu lại không tới chứ?"
Vẻ mặt Cung Hàn Niệm rất không tốt, giận cá chém thớt trừng mắt nhìn Cung Tiểu Kiều.
Bên này đang nháo nhào, đột nhiên có người vội vàng chạy tới, "Không ổn rồi, phù rể cũng không thấy đâu!"
Lãnh Thấu bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, "Biết rồi, để tôi giải quyết."
"Giải quyết? Anh giải quyết thế nào? Còn chưa tới nửa tiếng nữa là phải cử hành hôn lễ rồi, tất cả quần áo đều là đặt may, lúc này thì biết tìm người nào thay vào được chứ?" Cung Hàn Niệm càng thêm tức giận, trách cứ cấp dưới của Cố Hành Thâm làm việc không tốt.
"Tìm hai người bạn nào cũng được." Mặt Cố Hành Thâm cũng lộ một chút không kiên nhẫn.
"Việc lớn của đời người mà tùy tiện vậy được sao?"
Cho dù không chiếm được trái tim của Cố Hành Thâm, cô ta cũng muốn một hôn lễ hoàn mỹ, nói với tất cả mọi người biết người đàn ông này đã thuộc về mình.
Nhưng là, tại sao tất cả mọi người đều muốn đối nghịch với cô ta chứ!
Cung Tiểu Kiều liếc nhìn Thẩm Nhạc Thiên đang đứng nhàn nhã xem trò vui, cùng với Thịnh Vũ bàng quang ở bên cạnh, "Để Thịnh Vũ làm phù rể đi!"
Thẩm Nhạc Thiên lập tức giơ tay tỏ vẻ đồng ý.
Ngay sau đó, Cung Tiểu Kiều lại bổ sung một câu, trực tiếp dọa Thẩm Nhạc Thiên chết đứng, "Thẩm Nhạc Thiên làm phù dâu!"
"Phụt--- Khụ khụ khụ... Đùa cái quái gì vậy, Hồ Ly nhỏ, đừng chơi anh vậy chứ!" Thẩm Nhạc Thiên kinh hoảng.
Cung Hàn Niệm tức giận nhìn sang, "Cung Tiểu Kiều, em ấp ủ âm mưu gì vậy hả, có phải em muốn biến hôn lễ thành đống hỗn loạn không?"
Cố Hành Thâm liếc nhìn Cung Tiểu Kiều, không chỉ không tức giận, trong con ngươi như đã ngưng kết thành băng lại có chút hòa tan, dường như còn hơi nhộn nhạo.
"Chị dâu, chị đừng nóng giận, Tiểu Kiều cũng chỉ nói đùa mà thôi." Cố Tiểu Nhu đứng ra giảng hòa.
"Dồi ôi ~ không phải là phù rể bỏ chạy theo phù dâu đó chứ! Ha ha ~ Có cần tôi hỗ trợ không?"
Cái giọng điệu trêu chọc mang chút hả hê đặc trưng, cùng với năng lực nhạt nhẽo lại tự cho là hài hước kia, chưa thấy người, chỉ nghe tiếng thôi cũng biết là ai rồi.
Cung Tiểu Kiều có chút kinh ngạc nhìn Kim Mộc Lân kéo tay Lê Bạch Mạt bước vào.
Lãnh Thấu lại rất nghiêm túc suy xét, "Dáng người cả hai đều không khác lắm với Đường Dự và tiểu Tĩnh, cũng được."
Vì vậy, phù dâu phù rể của Cố Hành Thâm cứ như vậy được quyết định.
Cung Tiểu Kiều xụ mặt, Kim Mộc Lân lại có thể chạy tới làm phù rể cho Cố Hành Thâm, đang chơi trò gì vậy!
Kim Mộc Lân tiến đến bên cạnh Lãnh Thấu, "Người anh em, chúng ta thương lượng một chút đi!"
"Chuyện gì?" Lãnh Thấu cảnh giác hỏi, thật sự là bởi vì ánh mắt của người đối diện chẳng giống người tốt chút nào.
"Chúng ta đổi một chút được không?" Kim Mộc Lân thẳng thắn.
"Đổi?"
"Đúng vậy! Tôi muốn đi cùng với Tiểu Kiều!"
Biết ngay anh tuyệt đối sẽ không yên ổn được mà, Cung Tiểu Kiều bất đắc dĩ nâng trán...
"Không đổi." Lãnh Thấu không chừa chỗ thương lượng, trực tiếp từ chối.
Kim Mộc Lân lại chưa từ bỏ ý định, xoay qua thương lượng với Cung Tiểu Kiều, "Tiểu sư muội ngoan nào! Em đổi với tiểu Mạt Mạt nhé?"
"Sao lại phải đổi tới đổi lui chứ! Anh mang tiểu Mạt Mạt tới, sao lại không chịu trách nhiệm với người ta vậy được! Yên ổn một chút có được không?" Cung Tiểu Kiều lập tức ngăn cản.
Kim Mộc Lân hận đến cắn răng nghiến lợi, thầm mắng nhóc con vô lương tâm.
-
Hôn lễ cũng sắp bắt đầu, Kim Mộc Lân và Lê Bạch Mạt vào trong thay quần áo, MC đứng trên sân khấu bắt đầu lời mở đầu, nhân viên cũng bận rộn chuẩn bị cho tiết mục chính.
Ánh mắt của Tần Nghiêu vẫn như có như không quanh quẩn trên người Cung Tiểu Kiều, tuy nhiên lại không hề nhận được sự đáp lại nào.
Mà con ngươi Cố Hành Thâm cũng dần dần ảm đạm, trái tim cũng dần như chết lặng...
Vào lúc chỉ còn vài phút, Cố Tiểu Nhu kéo tay Cung Tiểu Kiều, "Tiểu Kiều, mình có chút khẩn trương, đi vệ sinh với mình một chút được không?"
Không đợi Cung Tiểu Kiều gật đầu, Kim Mộc Lân kéo tay Cung Tiểu Kiều lại, "Không cho đi."
Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút lúng túng.
"Em không đi chẳng lẽ để anh đi với cô ấy sao?" Cung Tiểu Kiều khẽ cười, ung dung thản nhiên tránh khỏi tay Kim Mộc Lân, sau đó rời đi cùng Cố Tiểu Nhu.
"Chết tiệt!" Kim Mộc Lân khẽ mắng, phẫn hận liếc nhìn hai chú rễ đáng giận cùng ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác đang mong chờ xem kịch vui của cô dâu trước mặt.
Tiểu Kiều rốt cuộc đang nghĩ gì?
Tại sao lại muốn tới tham gia cái hôn lễ quỷ quái này chứ?
Lại còn cam tâm tình nguyện làm phù dâu của Tần Nghiêu và Cố Tiểu Nhu, quả thực là điên rồi!
-
"Có gì thì nói đi!" Đến phòng vệ sinh Cung Tiểu Kiều lập tức vung tay Cố Tiểu Nhu ra.
Cố Tiểu Nhu tiến đến vòi rửa tay, từ trong gương nhìn thẳng vào mắt cô, "Cung Tiểu Kiều, cậu còn chưa hết hy vọng sao?"
"Con mắt nào của cậu thấy mình chưa hết hy vọng? Làm ơn đừng thích suy diễn như vậy có được không, bảo bối trong lòng mình, có khi ở trong mắt người khác chỉ là rác rưởi mà thôi!" Cung Tiểu Kiều dựa vào vách tường, nhẹ nhàng thoải mái nói, chẳng hề nhìn thấy căm ghét hay không cam lòng gì.
Cố Tiểu Nhu than nhẹ một tiếng, trong con ngươi chỉ có giễu cợt cay mắt, nào còn chút yếu ớt nào, "Tiểu Kiều, tôi thừa nhận, năm đó cô quả thực đối xử rất tốt với tôi, là người bạn tốt nhất mà tôi có. Nhưng là, rõ ràng cô chẳng có gì hơn tôi cả, sao cuối cùng lại có thể may mắn như vậy chứ? Không chỉ anh trai tôi chiều chuộng yêu thương cô, ngay cả crush của tôi cũng... Trong mắt chỉ có cô! Đừng trách tôi, muốn trách thì phải trách cô không có bản lĩnh giữ đàn ông!"
"Cô biết vì sự kiện năm đó, mẹ tôi đã chết rồi không?" Cung Tiểu Kiều nhắm mắt lại, ung dung hỏi một câu.
Cố Tiểu Nhu chậm rãi nắm chặt nắm đấm, "Đó là cô tự làm tự chịu, trách được ai chứ! Chỉ có kẻ ngu Tần Nghiêu mới cảm thấy áy náy! Đừng tưởng rằng lợi dụng chuyện này là có thể khiến Tần Nghiêu trở lại bên cô, anh ấy căn bản không yêu cô! Người anh ấy muốn lấy, chỉ có thể là tôi!"
Như vậy, cô ta lại chẳng hề có chút cảm giác áy náy nào...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...