Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: bén
Bởi vì tối hôm nay Thẩm Nhạc Thiên đã bao trọn quán bar Mị Sắc, cho nên không có những người khách khác đến, huống chi, bây giờ cũng đã sắp rạng sáng.
Cung Tiểu Kiều nhàm chán dựa vào quầy bar đợi, đợi hơn một tiếng, ngay cả một bóng quỷ cũng chẳng thấy.
Cứ tiếp tục giữ vững như vậy, lăn lộn đến khi bọn họ tan cuộc, hẳn là cô có thể bình an về nhà ngủ rồi! Còn bây giờ, có lẽ cô nên chợp mắt một lát.
Thẩm Nhạc Thiên liếc nhìn Cung Tiểu Kiều đang buồn chán sắp lâm vào giấc ngủ, "Tối nay vận may của Hồ Ly nhỏ thật là không được mà, chờ hồi lâu cũng chẳng được ai. Anh nói này, hay là anh chịu thiệt thòi một chút, đi ra ngoài rồi lại bước vào, để cho em hoàn thành nhiệm vụ?"
Cung Tiểu Kiều liếc anh ta một cái, "Miễn."
"Aiz, thật là đau lòng, Hồ Ly nhỏ lại ghét bỏ anh! Vậy thì để Bình Dã Quân đi là được rồi." Thẩm Nhạc Thiên đề nghị.
Bình Dã Quân ho nhẹ một chút, "Anh Thẩm, đừng trêu chọc tôi!"
"Làm ơn đi, tôi đang trăm phương ngàn kế giúp anh đó, cái dũng khí thẳng thắn của đàn ông khi theo đuổi con gái của anh đâu rồi? Vào lúc này rồi còn dè dặt cái quái gì chớ! Chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn cô gái mình thích hôn người khác? 30 giây đấy nhé!"
"Thẩm Nhạc Thiên, anh có thể cho tôi yên tĩnh một chút được không?" Cung Tiểu Kiều đau đầu xoa hai bên thái dương.
"Chậc chậc, Hồ Ly nhỏ, làm em thất vọng rồi, tối nay chúng ta muốn quẩy đến sáng, em đừng mơ mộng sẽ có thể tan cuộc sớm nữa!" Thẩm Nhạc Thiên liếc mắt một cái lại cắt đứt thêm một đường lui của Cung Tiểu Kiều.
Cung Tiểu Kiều cắn răng nghiến lợi trợn mắt liếc nhìn Thẩm Nhạc Thiên, sau đó ánh mắt cố định trên người Đường Dự, "Đường Dự, anh ra ngoài!"
Đường Dự đang bận lấp dạ dày cũng phải phun bánh ngọt trong miệng ra, "Chị đại, đừng chơi như vậy chớ, mỗi lần có chuyện xui xẻo đều tìm tôi!"
Cung Tiểu Kiều nổi giận, "Đường Dự, anh có ý gì? Thế nào, chị đây mượn một nụ hôn của anh cũng là thiệt thòi lắm sao? Đừng quên anh còn nợ tôi một ân tình đó! Ha, bây giờ tôi tuyệt giao với Lãnh tiểu Tĩnh thì không còn giá trị lợi dụng nữa, muốn giơ chân đạp tôi đi đúng không!"
Chiêu này Cung Tiểu Kiều học được từ Thẩm Nhạc Thiên.
"Rõ ràng là đã trả lại rồi..." Đường Dự tủi thân lầu bầu lầm bầm, cô đã nói nghiêm trọng đến như vậy cậu tất nhiên không dám từ chối nữa, không thể làm gì khác hơn là chậm chạp đứng dậy.
Cung Tiểu Kiều thấy cậu đi tới lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng là, cái vẻ mặt đau buồn như sắp lên đài tử hình của cậu là cái quái gì vậy chớ?
"Người đẹp bổ nhiệm luôn kìa!"
"Ha ha, Đường thiếu gia đúng là diễm phúc không cạn nha!"
Mọi người đều cười ầm lên xem trò vui.
Cũng có ít người không biết chuyện, tò mò nghị luận xem Kiều Thập Nhất vừa xuất đạo rốt cuộc có bối cảnh gì, lại có thể thân quen với mấy người tập đoàn Cố thị như vậy.
"Đường Dự, anh nhanh cái chân lên một chút đi có được không? Mấy bước thế kia chẳng lẽ anh tính đi đến trời sáng?" Cung Tiểu Kiều không nhịn được bèn thúc giục.
Hôn môi 30 giây mà thôi, cứ coi như luyện tập diễn xuất là xong rồi! Cung Tiểu Kiều tự trấn an trong lòng.
Kết quả, con ngựa chết thay Đường Dự còn chưa kịp bước tới cửa, bên ngoài quầy rượu lại đi tới... Hai người!
Đúng, không hề nhìn lầm!
Hai người, đúng là hai người!
Hơn nữa còn là hai người đàn ông hoàn toàn phù hợp quy tắc trò chơi!
Nhưng giời ạ, vì sao hai người kia lại bước vào cùng một lúc chứ!
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là...
Đậu má, vì sao hai người vừa bước vào kia lại chính là hai người không có khả năng xuất hiện vào tối nay nhất---- Cố Hành Thâm và Tần Nghiêu chứ!
Ai tới nói cho cô biết đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy a a a a!
Trời ạ! Sư phụ ạ! Đừng bẫy con như vậy nữa có được không!
Đường Dự nhìn thấy hai người đi tới, xong việc lập tức chuồn, tránh thoát một kiếp.
Thẩm Nhạc Thiên, Thịnh Vũ cùng Lãnh Thấu hiển nhiên cũng không thể ngờ rằng có thể xảy ra tình huống này, tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc!
Mọi người cũng bắt đầu ồn ào!
Mà giờ khắc này Cung Tiểu Kiều cũng đành bất lực nâng trán, vẻ mặt giống như chín tầng sét đang bổ xuống đầu.
"Thẩm Nhạc Thiên, dường như anh cũng chưa hề nói tình huống này thì nên giải quyết như thế nào?" Cung Tiểu Kiều chẳng còn gì luyến tiếc hỏi.
"Hic, cái này..."
Thẩm Nhạc Thiên cũng nhức đầu, lão đại xuất hiện cmn rồi! Anh ta quả quyết không thể nói ra mấy lời như hôn cả hai được!
Chuyện thần kỳ vậy mà cũng có thể xảy ra được!
Anh ta thật sự muốn gào khóc thét lên, tự làm bậy quả nhiên không thể sống mà!
Sự thật lần nữa chứng minh, Hồ Ly nhỏ quả nhiên là khắc tinh của anh ta!
Anh ta thề, sau này sẽ không trêu chọc Hồ Ly nhỏ nữa!
"Sao vậy?" Tần Nghiêu chú ý đến ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía này, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Con ngươi đen thâm thúy của Cố Hành Thâm không chút rung động quát mắt nhìn Cung Tiểu Kiều, "Đang chơi trò gì sao?"
Cung Tiểu Kiều vẫn là vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn hai người.
"Tiểu Kiều chơi trò chơi bị thua, trừng phạt là hôn người đàn ông đầu tiên bước vào quầy nửa phút! Đợi hơn một tiếng rồi vẫn chưa có người nào, Tiểu Kiều còn đang định để Đường thiếu gia hỗ trợ một phen, giúp hoàn thành trừng phạt, không ngờ lúc này hai người lại bước vào, hơn nữa còn là bước vào cùng một lúc!" Có người tốt bụng lên tiếng giải thích.
Nghe vậy, con ngươi của Cố Hành Thâm và Tần Nghiêu đều hơi rung động nhìn về phía Cung Tiểu Kiều.
"Ha ha, Tiểu Kiều, không thì cô hôn cả hai người đi! Mỗi người chia ra 15 giây, công bằng!" Có người đề nghị.
Cung Tiểu Kiều xùy một tiếng, "Thôi đi! Hai người đều là người đã có vợ, chấm mút một người tôi đã khó chịu nổi, còn hai người?"
Lại có người góp ý hóng trò vui, "Tiểu Kiều à! Ngoài kia đang đồn ầm scandal của cô và biên kịch Tần rồi, cũng không thiếu chút chuyện này! Nếu không thì cứ chọn biên kịch Tần đi!"
Mặt Tần Nghiêu có chút ửng đỏ lên, mặt Cố Hành Thâm lại tối sầm lại.
Lãnh Thấu ngẩng đầu liếc nhìn một góc trên nóc nhà, mở miệng nói, "Camera."
"Đúng đúng đúng, nếu muốn công bằng, vậy thì phải công bằng đến cùng chứ! Nhanh đi xem camera đi, chiếu chậm lại một chút là biết được ai bước vào trước liền!" Thẩm Nhạc Thiên vội vàng phụ họa, lén lau mồ hôi, đầy cảm kích mà liếc nhìn Lãnh Thấu đã giúp giải vây.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ cách này rất tốt, Cung Tiểu Kiều lại lười phát biểu ý kiến, tùy ý bọn họ thích chơi kiểu gì thì chơi.
Cho dù là ai, cô cứ phụ trách nhào tới chiếm tiện nghi là được rồi!
Chậc chậc, nhìn vẻ mặt xám xịt của Cố Hành Thâm đi, chắc là đang lo sợ bản thân là kẻ bước vào trước rồi!
Sớm biết như vậy sao còn tới, ở nhà chơi đùa với vợ không phải là vui rồi sao, còn tới nơi này lăn lộn làm gì!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...