Editor: Ngạn Tịnh.
"Ông nói xem là vì ai mà mẹ tôi bị đuổi ra khỏi nhà đến chết cũng không thể về chứ? Ông lại còn không biết liêm sỉ lấy chuyện này ra uy hiếp tôi?"
Cung Tiểu Minh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tiểu Kiều, ba cũng không còn cách nào, con cũng đâu phải không biết vị kia nhà ba chứ, chỉ có một cách duy nhất này mới khiến bà ấy thỏa hiệp, đón nhận mẹ con vào lăng!"
"Tôi nói cho ông biết, không thể nào!" Cung Tiểu Kiều gào lên.
"Tiểu Kiều, con suy nghĩ thật kỹ đi, con đi theo Cố Hành Thâm tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt, coi như ba bù đắp chút gì đó cho con."
"Bù đắp cho tôi? Ông thật đúng là biết mượn hoa hiến Phật, tự dát vàng lên mặt mình!" Cung Tiểu Kiều gần như bị chọc tức đến bật cười.
Cung Chí Minh trầm mặc hồi lâu, thở dài nói, "Tiểu Kiều, mẹ con thật sự là một người phụ nữ rất tốt, cũng là người phụ nữ duy nhất ba yêu cả đời này. Bà ấy trẻ tuổi, xinh đẹp, có tài hoa, chói mắt như vậy, lại xem trọng ba. Nhưng mà, không quyền không thế thì nhất định sẽ bị giẫm đạp ở dưới chân, bao gồm cả thứ gọi là tình yêu."
"Cho nên ông dứt khoát vứt bỏ một người một lòng một dạ đi theo ông, thậm chí bỏ cả giấc mơ của mình, cưới tiểu thư nhà giàu? Tiền tài và quyền thế quan trọng đến vậy sao? Ông không cảm thấy cắn rứt lương tâm của mình sao?"
"Con à, con còn quá nhỏ, chưa trải sự đời, quá ngây thơ rồi!"
"Cái mà ông gọi là trưởng thành chính là phải vứt bỏ vợ con, thậm chí ép chết cha của mình?"
Cung Tiểu Kiều bất lực cúi đầu, mẹ, rốt cuộc con nên làm gì đây?
Tại sao con lại có một người cha như thế chứ, con thật sự tình nguyện bản thân không có cha...
"Tiểu Kiều, chuyện này vốn chính là cả hai bên đều có lợi, vừa có thể giải quyết nguy cơ công ty nhà họ Cung, cũng tuyệt đối không có chỗ xấu nào với con. Ba nhìn ra được Cố Hành Thâm thực sự rất thích con, con gả qua đó tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt gì! Chỉ là nhà họ Cố không thể tiếp nhận con ra ngoài diễn xuất mà thôi. Chỉ là, sau khi con vào nhà họ, vinh hoa phú quý cơm áo không lo thì cần gì vào giới giải trí nữa!" Cung Chí Minh tiếp tục khuyên.
Cung Tiểu Kiều trầm mặc rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, Cung Tiểu Kiều đáp, "Được, tôi sẽ suy nghĩ lại, nhưng tôi cũng có điều kiện!"
"Con nói đi!" Cung Chí Minh thấy Cung Tiểu Kiều có vẻ đã bị thuyết phục, cho là lời khuyên của mình có tác dụng, vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn lên.
"Trong thời gian tôi suy nghĩ lại này, mấy người không thể đi làm phiền ông nội."
Cung Chí Minh cười nói, "Ha ha, chỉ cần hai nhà kết thông gia xong, chút tài sản trong tay ông nội con muốn chia thế nào thì chia. Chỉ là, nếu như hợp tác đổ vỡ, tất nhiên ba phải tự vệ. Nếu không, nếu ông già đó đưa tất cả tài sản cho con..."
Cung Tiểu Kiều đầy vẻ xem thường chen ngang lời ông ta, "Ông yên tâm, tài sản nhà họ Cung một đồng tôi cũng không muốn."
"Ha, trước kia không phải con cũng đã nghĩ như vậy sao? Con một lòng đều muốn thay mẹ con lấy lại những thứ vốn nên thuộc về bà ấy, con hận nhà họ Cung không thể thật sự phá sản ngay lập tức, hận không thể khiến ba mất hết tất cả!" Cung Chí Minh nói một câu đã vạch trần suy nghĩ trong lòng Cung Tiểu Kiều.
"Tiểu Kiều, ba khuyên con tốt nhất nên nghĩ kỹ lại những việc sau này, dù sao ba cũng là con trai duy nhất của ông già kia, sản nghiệp Cung thị cũng là công sức của ông ấy, nếu ba có chuyện gì, nếu Cung thị sập, ông ấy phải chịu kích thích cũng không nhẹ nhàng như hôm nay đâu! Tiểu Kiều nhà ta hiếu thuận như vậy, nhất định sẽ không đành lòng để ông nội lớn tuổi còn phải bận lòng như vậy đâu nhỉ!"
"Ba ngày sau, sẽ cho ông câu trả lời." Cung Tiểu Kiều nói xong thì xoay người rời đi.
Lựa chọn như thế nào?
Nơi đó, có người cô hận nhất, cũng có người cô yêu nhất...
Có người cô muốn trả thù, cũng có người cô muốn bảo vệ...
Cái tình cảnh oái oăm này...
Cung Tiểu Kiều ngồi trong phòng bệnh, nhẹ chân nhẹ tay chăm sóc ông nội nằm trên giường bệnh, đột nhiên suy nghĩ rõ ràng.
Cho dù muốn cô buông tha tất cả cũng chẳng sao cả, chỉ cần ông nội được sống được bình yên vui vẻ.
Thì ra vì yêu, cũng có thể buông tha hận.
Lúc Cung Tiểu Kiều đi tìm Cố Hành Thâm, bọn họ vẫn còn đang trong giờ làm việc.
Bởi vì không có hẹn trước, cho nên cô đứng chần chừ dưới sảnh lớn công ty một hồi, suy nghĩ lát nữa nên mở miệng với Cố Hành Thâm thế nào.
"Ấy? Công ty chúng ta sao lại xuất hiện học sinh tiểu học thế này?" Đường Dự liếc nhìn vật thể màu xanh da trời cuộn tròn một cục bên kia, nói.
"Chẳng lẽ là fan của mình à ta?" Thẩm Nhạc Thiên sờ cằm tự đắc.
Đường Dự và Thịnh Vũ khinh bỉ liếc mắt nhìn anh ta.
Lãnh Thấu liếc nhìn Cố Hành Thâm, Cố Hành Thâm đã bỏ sấp tài liệu đang cầm trên tay vào tay anh, sau đó vội vã đi đến.
"Tiểu Kiều...?" Cố Hành Thâm không xác định, gọi một tiếng.
Cung Tiểu Kiều vậy mà lại chủ động tới công ty tìm mình, Cố Hành Thâm hiển nhiên có chút không kịp phản ứng.
Cung Tiểu Kiều vội vàng đứng lên xoay người lại.
"Ơ! Hồ Ly nhỏ, khách quý nha!" Thẩm Nhạc Thiên kinh ngạc nhìn Cung Tiểu Kiều bỗng nhiên ghé thăm.
"A..." Đường Dự trố mắt nghẹn họng, "Gu ăn mặc của Tiểu Kiều thật sự quá trái ngược với đầu óc đen tối của cô ấy luôn!"
Cung Tiểu Kiều trực tiếp làm lơ bốn con hàng kia, "Cố Hành Thâm, tôi có việc muốn nói với anh."
"Chuyện gì? Sao không trực tiếp gọi điện thoại cho anh?" Cố Hành Thâm hỏi, vẻ mặt dịu dàng.
"À, là chuyện nhất định phải nói trước mặt!" Cung Tiểu Kiều đứng tại chỗ, cúi đầu, một chân không ngừng vẽ vòng.
"Em nói đi."
"Tôi muốn nói riêng với anh."
Thẩm Nhạc Thiên không vui, "Chuyện gì mà phải tỏ vẻ bí hiểm như vậy chứ, chúng tôi cũng muốn nghe! Hồ Ly nhỏ, em đừng có nhỏ mọn như vậy chứ!"
Cung Tiểu Kiều lườm nguýt anh ta một cái, "Tôi cầu hôn với Cố Hành Thâm, anh chen vào làm cái rắm gì?"
Một lời vừa ra, trực tiếp khiến năm người hóa đá.
"... Gì cơ?" Vẻ mặt Cố Hành Thâm khá là cứng ngắc.
"Cố Hành Thâm, tôi gả cho anh, hoặc là anh cưới tôi." Cung Tiểu Kiều vừa nói vừa ão não trong lòng không thôi, sao lại nói thẳng ra như vậy chứ, rõ ràng đã chuẩn bị nhiều lời kịch hoàn mỹ như vậy mà!
"Tiểu Kiều, em nghiêm túc chứ?" Cố Hành Thâm cau mày nhìn cô.
"Ừ." Cung Tiểu Kiều kiên quyết gật đầu trả lời, kiên quyết giống như lần trước từ chối anh vậy.
"Tại sao?" Cố Hành Thâm hỏi.
Mấy ngày trước rõ ràng cô còn kiên quyết nói tuyệt đối sẽ không dính líu gì tới anh nữa, tại sao bây giờ lại thay đổi suy nghĩ nhanh đến như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...