Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
Trong lòng Cố Hành Thâm không yên, rất nhanh đã quân lính tan rã.
“Chiếu tướng!” Ông nội Cung thong thả vuốt chòm râu bạc của mình.
Khi còn bé Cung Tiểu Kiều thích nhất chính là kéo lấy chòm râu của ông chơi đùa, ông nội Cung vì để chọc cháu gái vui vẻ, chẳng những cố ý để râu cằm, còn để rất dài.
Sau đó bé con lớn lên, thói quen này ông vẫn giữ lại.
Cờ cũng đã đánh xong, Cố Hành Thâm bắt đầu có chút không kiên nhẫn, “Ông nội, Tiểu Kiều...”
“Nhóc con, tôi hỏi cậu một câu!” Ông nội Cung cắt ngang lời của anh.
“Ông cứ hỏi.”
Ông nội Cung nghiêm túc nhìn anh, “Bé con nhà tôi, cậu đã động vào hay chưa?’
Cố Hành Thâm ngẩn mặt ra, môi mỏng mím chặt, hai gò má dần dần hiện ra màu ửng đỏ nhè nhẹ.
Một hồi lâu sau, anh mới mở miệng trả lời, “Động rồi.”
Ông nội Cung lập tức đứng bật dậy, cầm lấy khẩu súng treo trên tường.
Khẩu AK-47 bản Limited, mặc dù chỉ được xem là đồ trang sức kỷ niệm, nhưng đây vẫn là súng thật đạn thật, Cố Hành Thâm không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn thẳng họng súng đen ngòm đang nhắm vào mình.
“Ông nội----“
Một tiếng thét kinh hãi truyền từ sau phòng bếp tới.
Bóng người khiến anh nhớ nhung đến điên cuồng suốt mấy ngày nay rất nhanh đã chạy đến chắn trước mặt anh.
“Tiểu Kiều...” Giọng nói của Cố Hành Thâm có chút kích động.
Cung Tiểu Kiều cuống quít giành lại cây súng trên tay ông nội, “Ông nội, ông đang làm gì vậy! Bắn chết anh ta còn phải ngồi tù, có ích lợi gì đâu! Nhanh bỏ súng xuống đi nào!”
“Tiểu Kiều, cháu ra ngoài làm gì! Bước vào trong!” Ông nội Cung tức giận nhìn cô, chòm râu như muốn dựng ngược, không nghe lọt tai lời khuyên nào.
“Sao con có thể trốn mãi được chứ? Ông nội ~ ông cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa, khiến cháu chắt sợ chết mất!” Cung Tiểu Kiều oán trách, cẩn thận ôm chặt cây súng cướp được vào lòng, sau đó chạy vào trong ném vào một góc.
Ánh mắt Cố Hành Thâm vẫn dính theo cô, hiển nhiên đã đứng không vững muốn đuổi theo người.
Ông nội Cung vỗ bàn một cái, Cố Hành Thâm vội vàng chuyển ánh mắt qua ông, vẻ mặt nghiêm túc cam chịu.
“Nhóc con, tôi hỏi cậu, cậu tính thế nào?”
Ông nội Cung đứng chắp tay, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm anh.
“Cháu sẽ chịu trách nhiệm.”
“Chịu trách nhiệm? Cậu chịu trách nhiệm thế nào? Cậu đùa bỡn tới lui cả hai đứa cháu gái nhà tôi! Cậu đang chọn dưa hấu đó à? Sờ bên này một cái thấy chưa chín, cho nên ăn tạm trái đó trước, thấy trái này chín lại lập tức muốn tới hái trái này!”
Cung Tiểu Kiều đen mặt, ông nội à, ông có thể đừng dùng hình ảnh ví dụ... Kinh người vậy không!
Khóe miệng Cố Hành Thâm hơi co rút, hiển nhiên cũng bị choáng ngợp như cô, nhưng vẫn kiên trì như trước, “Ông nội, người cháu thích là Tiểu Kiều, người cháu muốn kết hôn cũng chỉ có cô ấy.”
“Vậy Cung Hàn Niệm thì sao?”
“Chuyện bên kia cháu sẽ xử lý tốt! Xin ông nội hãy tin tưởng cháu.”
Cố Hành Thâm tôn kính trả lời từng câu hỏi của ông, rất sợ nói sai xót câu này, lại kích thích tính tình nóng như lửa của ông.
Ông nội Cung thấy thái độ của anh cũng không tệ, vuốt vuốt lại chòm râu, vẻ mặt đã hòa hoãn hơn chút ít, “Vậy cậu tính lúc nào cưới Tiểu Kiều?”
“Không...” Cung Tiểu Kiều vốn vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng, “Con không muốn! Ông nội, con không muốn gả cho anh ta!”
“Tiểu Kiều à, nhưng hai đứa đã...”
“Con không quan tâm!” Cung Tiểu Kiều cắn môi, “Cũng không cần anh ta chịu trách nhiệm! Anh ta muốn chịu trách nhiệm với người nào thì cứ tìm người đó, không có liên quan gì tới con!”
Một câu ‘Không quan tâm’, trái tim Cố Hành Thâm như bị dao cứa vào, gương mặt vốn có vẻ tiều tụy lại càng thêm nhợt nhạt.
“Tiểu Kiều, cháu nên suy nghĩ rõ rang hơn một chút!” Ông nội Cung có chút bất lực.
Nuôi nó từ nhỏ đến lớn, suy nghĩ trong lòng con nhóc này, sao ông có thể không hiểu được!
Lần này ông cũng là có ý định kết hợp hai người, để tránh đến cuối cùng lại là một cuộc hôn nhân sai lầm hủy hoại cả hai đứa cháu gái, nhưng đứa cháu gái nhỏ này thật sự quá ngang bướng, thật không thể làm gì cô.
Ông già như ông cũng chỉ có thể làm đến như vậy, tiếp theo thằng nhóc họ Cố kia phải tự cầu phúc rồi!
“Con đã suy nghĩ rõ ràng!” Cung Tiểu Kiều trả lời không chút do dự.
“Tiểu Kiều...” Cố Hành Thâm nắm chặt hai nắm đấm.
“Dì Lâm, tiễn khách!"
Cung Tiểu Kiều quyết tuyệt xoay người, sau đó nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng động mạnh cùng với tiếng kêu kinh hoảng của dì Lâm, “Ôi trời ơi! Cố Thiếu gia! Cố thiếu gia cậu tỉnh lại đi! Tiểu Kiều à, Tiểu Kiều không xong rồi! Cố thiếu gia ngất đi rồi! Nhanh tới phụ dì một tay nào!"
Ông nội Cung ho khan một tiếng, bất mãn trách cứ, “Kêu gọi ồn ào cái gì chứ, trực tiếp vứt ra ngoài là được rồi! Tránh để Tiểu Kiều nhìn thấy lại càng thêm phiền lòng!”
“Hả? Chuyện này... Chuyện này...” Dì Lâm rơi vào tình thế khó xử.
“Dì Lâm, dì gọi đến số này kêu người tới đưa anh ta đi.” Cung Tiểu Kiều đưa số điện thoại của Thẩm Nhạc Thiên cho dì Lâm.
“Ừm...” Dì Lâm liếc nhìn Cố Hành Thâm nằm trên sàn nhà.
Lúc ngã xuống trán của anh đập trúng bàn trà, sưng đỏ một mảnh, cả người đều tiều tụy xơ xác, nhìn thấy thật là đáng thương.
Thẩm Nhạc Thiên nghe điện thoại, vội vàng che lại micro, nói với ba người khác, “Dì Lâm nhà ông nội Cung nói lão đại ngất xỉu, nói tôi nhanh chóng tới đón lão đại về!’
Lãnh Thấu và Thịnh Vũ liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Không đi.”
Thẩm Nhạc Thiên gật đầu một cái, “Ừ, thật ra thì tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Đường Dự chen lười, “Chúng ta không đi, nhỡ đâu Tiểu Kiều gọi 112 thì sao?”
Thịnh Vũ trầm ngâm, “Đây là một vấn đề...”
Thẩm Nhạc Thiên tỏ vẻ hoảng sợ, “Chậc, Đường Dự, cậu trở nên thông minh như vậy từ bao giờ thế?”
Lãnh Thấu trả lời, “Có lẽ là vì bản chất của Đường Dự và Tiểu Kiều giống nhau, cho nên suy nghĩ tương thông!”
Đây là đang vòng vo gián tiếp chửi hai người đều rất ngốc -_-
Vì vậy, dù Cung Tiểu Kiều nói dì Lâm tiếp tục gọi hết cho bốn người đều không có ai đến.
Thẩm Nhạc Thiên trả lời đang bận phiêu với gái, Thịnh Vũ đang đi chơi với trai, Đường Dự và Lãnh Thấu càng trực tiếp hơn, ‘Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.’.
Về phần 112, tất cả xe đều đang bận...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...