Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
Giọng của ông nội Cung rất lớn, cả bốn người kia cũng có thể nghe thấy ông nói gì.
Cố Hành Thâm tắt điện thoại xong, không nói thêm gì lập tức vội vã chạy ra ngoài.
“Lão đại, anh đi đâu vậy?”
Thẩm Nhạc Thiên ở phía sau kêu theo.
“Đừng gọi nữa, nhất định là đến nhà ông nội Cung rồi.” Lãnh Thấu nói.
“Sao cơ? Không phải ông ấy nói không có người ở đó rồi à?” Thẩm Nhạc Thiên khó hiểu.
“Câu cuối cùng kia của ông ấy rõ ràng chính là chưa đánh đã khai.” Lãnh Thấu giải thích.
Thịnh Vũ hiểu rõ gật đầu phụ họa, “Nghĩ một chút là có thể hiểu, ông ấy yêu thương Tiểu Kiều như vậy, nếu không phải ông ấy đã sớm biết Tiểu Kiều ở nơi nào, sao có thể dõng dạc hùng hồn mắng chửi người như vậy được!”
- Nhà ông nội Cung.
Cuối cùng Cung Tiểu Kiều cũng cảm thấy ngủ đủ, tinh thần phơi phới chạy xuống lầu phụ nấu cơm với dì Lâm.
Ba ngày ở đây chính là khoảng thời gian vui sướng nhất của cô, ở chỗ này, cô có thể quên hết mọi thứ, hoàn toàn buông lỏng bản thân.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn rời đi, nhưng cô biết, con đường cô phải đi rất dài, vì giấc mộng của cô và mẹ, mặc kệ khó khăn bao nhiêu cô cũng phải đi tiếp.
Sau sự kiện kia không phải kết thúc, mà là khởi đầu mới!
Sau khi cô đến nơi này đã gọi điện thoại cho Phong Tư Hạ, ý muốn anh ta đổi người, nhưng Phong Tư Hạ lại nói với cô, chuyện ngày hôn lễ đã có Cố Hành Thâm đè xuống hoàn toàn, trừ những người có mặt chứng kiến, người biết chuyện rất ít, cho nên không có ảnh hướng gì lớn với cô.
Hơn nữa, Phong Tư Hạ còn hứa hẹn sẽ không tiết lộ chuyện cô từng gọi điện thoại đến cho người khác biết, nói dù bao lâu cũng sẽ chờ cô trở lại, nếu đổi diễn viên nữ chính, bộ phim này anh ta cũng chẳng muốn quay nữa.
Sự thấu hiểu và ủng hộ của Phong Tư Hạ thật sự khiến Cung Tiểu Kiều rất cảm dộng, cũng càng khiến cô kiên trì với quyết tâm của mình.
Vì vậy, Cung Tiểu Kiều cam kết với anh ta một tuần sau sẽ khôi phục trạng thái tốt nhất trở về tiếp tục quay, tất nhiên là với điều kiện anh ta vẫn cần nữ diễn viên không kính nghiệp như cô.
Cô biết thời gian rất quý giá, cũng muốn quay về sớm một chút tránh làm trễ tiến trình quay của mọi người, nhưng mà... Mấy cảnh tiếp theo yêu cầu phải cưỡi ngựa, còn có đánh nhau nữa!
Bởi vì tên khốn kiếp Cố Hành Thâm đó!
Mấy ngày nay cô căn bản không thể vận động gì mạnh được!
Đã nghỉ dưỡng suốt ba ngày, trong lòng cô vẫn vô cùng uất ức.
Chuyện nên làm đều đã làm xong, đợi quay xong bộ phim này, báo đáp ơn gặp gỡ với Phong Tư Hạ, cô cũng sẽ rời khỏi công ty giải trí Thiên Nghệ.
Cô còn nhớ ngày đó ở quán bar Mị Sắc, người đại diện của DG có tới tìm mình, quả nhiên, dù ở tình huống nào, giữ lại cho bản thân một con đường lui vẫn là một quyết định sáng suốt.
Cung Tiểu Kiều đang làm kimbap.
Trải miếng rong biển lên thẻ trúc, thoa một lớp dầu vừng ở ngoài, sau đó lại trải một lớp cơm lên, thêm một ít giấm táo.
“Trứng gà, cà rốt, dưa leo, xúc xích... Dì Lâm, dì thích ăn nhân gì nữa vậy? Con thêm vào!” Cung Tiểu Kiều hỏi.
“Bỏ thêm ít tôm, chà bông, dưa leo...”
“Dì Lâm, con đang hỏi dì mà, sao dì lại nói mấy thứ con thích không vậy!” Cung Tiểu Kiều bất đắc dĩ.
Hai người đang cười nói, ngoài cửa vang lên tiếng chuông reo.
“Con đi mở cửa.” Cung Tiểu Kiều xoa xoa tay.
Mẹ Lâm ngăn cô lại, “Con cứ làm đi! Để dì mở!”
“Dạ...”
Trước khi mẹ Lâm đi còn đóng cửa phòng bếp lại, “Đóng cửa lại nha, nếu không khói dầu sẽ bay vào phòng khách mất!”
“Dạ...”
Không phải có máy hút khói rồi sao? Tư tưởng cũ của dì Lâm thật đúng là khó thay đổi. Cung Tiểu Kiều thầm suy nghĩ trong lòng.
Dì Lâm vội vàng chạy ra ngoài xem là ai đến, vừa mở cửa ra, lập tức bị dọa sợ hết hồn, “Cậu... Cậu... Cố thiếu gia?”
“Dì Lâm, có thể vào không?”
Dì Lâm lặng lẽ liếc nhìn vào trong, sau đó mở cửa, “Vào đi! Cố thiếu gia, sao cậu lại đến đây?”
“Không có gì, ông nội có ở đây không dì?” Cố Hành Thâm hỏi.
“Có đấy, đang xem báo trong phòng!” Dì Lâm trả lời.
“Vậy Tiểu Kiều có ở đây không?” Cố Hành Thâm lại hỏi.
“Không có không có! Mấy ngày nay ông chủ cũng tìm khắp nơi đấy!” Dì Lâm vội vàng trả lời, ánh mắt lại tránh né không dám đối mặt anh.
“Vậy sao?” Cố Hành Thâm lẩm bẩm.
Cố thiếu gia à! Không phải tôi cố ý muốn gạt cậu, mà là ông chủ nói tuyệt đối không được nói cho bất kì ai, nhất là cậu chuyện Tiểu Kiều ở đây.
Nhìn bộ dáng lúc Tiểu Kiều trở về, bà biết nhất định nhóc con kia đã chịu uất ức rất lớn, nhưng mà đứa bé kia vẫn cứ cười nói trước mặt bà và ông nội, không hiện ra chút nào, bà cũng phối hợp không hỏi.
Mặc dù lúc nhóc con kia trở về vẫn luôn che giấu, hai ngày nay đều mặc áo quần dài tay, nhưng những dấu vết mơ hồ trên người vẫn lộ ra ngoài, một người lớn tuổi như bà sao có thể không nhìn ra được chứ?
Bà dù thương tiếc, lại không dám hỏi cô nhóc kia, chỉ bà, bà nghĩ với thái độ gắt gỏng tồi tệ mà ông chủ dành cho Cố Hành Thâm, cũng có thể giúp bà đoán được chắc hẳn người đàn ông đó chính là Cố Hành Thâm!
Vì vậy, bà cũng quả quyết đứng về phía ông chủ nhà mình!
“Ông chủ, Cố thiếu gia tới rồi.” Dì Lâm dẫn Cố Hành Thâm tới phòng khách.
Ông nội Cung thấy anh tới, cũng không thèm liếc mắt nhìn, càng không mở miệng nói chuyện, vẫn giữ nguyên tư thế xem báo của mình.
“Ông nội…” Cố Hành Thâm đứng trước mặt ông.
“Ừ, tới tìm ông già như tôi có chuyện gì?”
“Ông nội, xin ông cho cháu được gặp mặt Tiểu Kiều một lần.” Cố Hành Thâm khẩn thiết nhìn ông.
Ông nội Cung nhẹ nhíu mày, thằng nhãi này cũng thông minh lắm chứ đùa?
Chẳng lẽ mình đã nói lỡ miệng câu này để nó nhìn ra sơ hở à?
Rõ ràng ông không hề nói Tiểu Kiều ở nơi này cơ mà?
Chẳng lẽ thằng nhãi này đang bẫy ông?
Chỉ là, gừng càng già càng cay, dù nói như vậy nhưng ông Cung cũng không cam chịu nhanh chóng thỏa hiệp.
“Ngồi đi.” Ông nội Cung lấy mắt kiếng xuống, cũng đặt tờ báo xuống.
Cố Hành Thâm đầy nhẫn nại ngồi xuống.
“Đã lâu không tới, đánh ván cờ với ông nội đi!”
Dì Lâm nghe vậy vội vàng cầm bàn cờ tướng tới.
Cố Hành Thâm vội vã muốn biết tin tức của Cung Tiểu Kiều, nhưng lại không thể phá hỏng ý kiến của người lớn, chỉ có thể im lặng ngồi đánh cờ cùng ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...