Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
“Còn chuyện này nữa! Nghe ông nội con nói, trong hôn lễ của cô lớn, ông ấy có nhìn thấy con, ông ấy vốn dĩ vui mừng muốn nói với con mấy câu, kết quả con thì sao, thấy ông ấy là tránh! Ông ấy về nhà đau lòng bỏ cả cơm. Dì nhìn không nổi bèn gọi điện mấy ông bạn già của ông ấy nhờ cậy, vất vả lắm mới có thể khuyên ông ấy ra ngoài câu cá giải sầu một chút đấy!”
Dì Lâm đã mở miệng nói là lại không dừng được, “Nhắc tới lại tức, không ngờ thằng nhãi Tần Nghiêu kia lại có thể bỏ chạy với người phụ nữ khác ngay trong hôn lễ! Nghe nói người chạy với cậu ra là một diễn viên nhỏ! Haiz, dì nói nhỏ với con thôi, Cố Tiểu Nhu kia kìa, thật đúng là bị báo ứng!” Dì Lâm nhỏ giọng bà tám với cô, lại không hề biết Kiều Thập Nhất chính là Cung Tiểu Kiều.
Bình thường dì Lâm rất ít khi xem ti vi, cũng không hay chú ý đến tin tức giới giải trí, không biết cũng là bình thường.
Chỉ là, khi đó ông nội ở hiện trường, ông ấy tận mắt nhìn thấy cô chạy đi với Tần Nghiêu, không chỉ làm loạn hôn lễ của Cố Tiểu Nhu, còn làm loạn hôn lễ của Cung Hàn Niệm.
Cho nên, cho dù cô mệt mỏi biết bao, đau lòng biết nhường nào, vội vã muốn gặp muốn tìm kiếm sự an ủi của ông nội đến thế nào đi nữa, vào lúc này cô cũng không biết phải đối mặt với ông thế nào, không thể chịu đựng được lời trách cứ của người thân nhất dành cho mình.
Nhưng mà, không ngờ tới ông nội nhìn thấy cô lại chẳng hề nhắc tới nửa câu, còn tốt với cô như vậy, Cung Tiểu Kiều cũng chẳng biết nên nói gì hơn.
-
Cung Tiểu Kiều ăn bánh, lại húp cháo trắng rồi uống sữa đậu nành, gần như càn quét hết tất cả mọi thứ có trên bàn xong, hít một hơi thật sâu.
Thay vì ngồi ở đây lo lắng đề phòng, chi bằng thẳng thắn sớm một chút có khi còn nhận được khoan hồng.
Nhưng mà, nhìn gương mặt hiền hòa yêu thương của ông lão đang thỏa mãn nhìn mình, Cung Tiểu Kiều lại chẳng đành lòng phá vỡ không khí tốt đẹp này.
“Ăn no rồi đúng không?” Ông nội Cung cười híp mắt hỏi.
Nhìn thấy cháu gái ăn ngon miệng đến vậy, ông còn vui vẻ hơn cả bản thân được ăn ngon.
“Dạ.” Cung Tiểu Kiều gật đầu, “Vẫn là đồ ăn ông nội làm ngon nhất!”
“So với anh Thâm của con thì sao?” Ông nội Cung có chút ganh đua hỏi.
Gương mặt Cung Tiểu Kiều cứng lại, rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng, son sắt nói, “Tất nhiên là ông nội làm ngon hơn rồi!”
Ông nội Cung lập tức vui vẻ ra mặt, giống như một ông già trẻ con.
Cung Tiểu Kiều rốt cuộc cũng lấy được dũng khí, “Ông nội, thật xin lỗi…”
Ông nội Cung than một tiếng, “Nhóc con, đừng nói xin lỗi với ông nội, con đường của con thì con tự mình bước đi, đừng để ý người khác nghĩ thế nào, ông nội chỉ có thể dẫn dắt con, nhưng không thể đưa ra quyết định thay con được! Hôm nay ông nội chỉ hỏi con một câu…”
“Ông nội, ông hỏi đi.”
Mặt ông nội Cung nghiêm lại, “Có phải con không buông được thằng nhãi nhà họ Tần kia không? Nói thật với ông.”
“Đã sớm buông bỏ rồi.” Cung Tiểu Kiều trả lời không chút do dự.
Lúc này ông nội Cung mới hài lòng gật gật đầu, “Ừ, không hổ là cháu gái ngoan của ông, không làm cho ông nội thất vọng.”
“Nhưng mà… Ông nội, ông không hỏi con chuyện trong hôn lễ sao?” Cung Tiểu Kiều ngập ngừng hỏi.
Ông nội Cung xua xua tay, “Nếu không phải vì con còn thích thằng nhãi kia, không buông bỏ được nó nên mới chạy cùng nó, chẳng lẽ ông nội còn không thể đoán được trong lòng con đang nghĩ gì sao?”
Cung Tiểu Kiều cúi đầu, “Ông nội, thật xin lỗi, con lại gây họa cho ông rồi!”
Ông nội Cung cười sang sảng mấy tiếng, “Ha ha ha, ông nội cũng già rồi, mặc kệ chuyện mấy đứa trẻ, dù có chuyện cũng có ai dám đến tìm ông chứ. Mà con đó! Cũng không thể nói là con gây họa cho ông được!”
Ông nội Cung nói bóng nói gió nhưng ý đã biểu lộ rất rõ ràng, Cung Tiểu Kiều cũng chỉ mấp máy môi không thốt được lời nào.
“Thế nào? Thằng nhóc nhà họ Cố làm khó dễ con sao? Ông nội đi xả giận giúp con! Cho dù cậu ta là trưởng bối(*) của con, nhưng ông nội cũng là trưởng bối của cậu ta đấy! Ông nội đánh nó, nó tuyệt đối không dám đánh lại!” Ông nội Cung quả quyết nói.
(*) Trưởng bối: người có bối phận lớn hơn.
Cung Tiểu Kiều xì cười bật tiếng, nào có ông nội nào ỷ lớn hiếp nhỏ, muốn đi đánh nhau giúp cháu gái thế này chứ!
Ông nội Cung hài lòng, “Bé con nhà mình đúng là cười lên vẫn đẹp hơn!”
“Haiz! Con bé cứng đầu này, sao lại không chịu tiếp nhận trợ giúp của nhà họ Cung chứ, ông nội cũng không biết có thể làm giúp con được gì.”
Cung Tiểu Kiều lắc đầu, “Ông nội đã làm quá nhiều điều cho con rồi! Là con đã không hiểu chuyện, không hiếu thuận! Tại sao con không để ý đến người thân yêu nhất, trái lại đi quan tâm miệng lưỡi của những người không quan trọng kia chứ!”
Nói rồi lại tự gõ trán mình, “Ông nội, con thật ngốc! Đạo lý đơn giản như vậy sao con có thể không nghĩ ra được chứ! Ông nội, sau này con nhất định sẽ thường xuyên về thăm ông, cũng không sẽ không bao giờ để ý lời nói của những người kia nữa!”
Hai mắt ông nội Cung có chút ướt, “Được! Giỏi lắm! Chỉ cần con suy nghĩ rõ ràng thì cứ trở về, ông nội che chở cho con! Chúng ta không cần sợ ai cả!”
“Đúng vậy, ông nội, con muốn làm việc thật giỏi, con muốn để người khác khi nhắc tới con đều sẽ nói, cô ta là Kiều Thập Nhất, mà không phải nói thì ra cô ta chính là đứa con gái riêng không ai nhận của nhà họ Cung! Con muốn dùng cố gắng của chính bản thân thoát khỏi cái hư danh và cái lồng nhà họ Cung trên đầu con!”
“Ừ, được, có chí khí! Ông nội ủng hộ con!”
Cung Tiểu Kiều cảm động ôm cổ ông nội Cung, “Ông nội, Tiểu Kiều rất yêu rất yêu ông! Thích ông nội nhất! Có lúc con thật sự rất hận mẹ vứt con một mình ở nhà họ Cung, nhưng mà, nếu không phải như vậy, con cũng không thể gặp được ông nội!”
“Con nhóc này, miệng lưỡi vẫn ngọt như vậy!” Ông nội Cung bị cô nịnh đến cười to sảng khoái.
Dì Lâm nhìn hình ảnh ấm áp trong phòng khách, không khỏi xúc động rơi nước mắt.
Bà nhìn Cung Tiểu Kiều lớn lên từ bé, biết cô chịu bao nhiêu tủi thân, ngậm biết bao nhiêu cay đắng, nhất là sau khi thiếu gia nhà họ Cố rời đi, cô lớn dù ra nước ngoài vẫn không quên xúi bậy những người thân thích của nhà họ Cung làm khó, bắt nạt Cung Tiểu Kiều.
Lúc ở trường học, cô bé thường xuyên mang theo vết thương về nhà, còn lén lút giấu giếm không dám để ông nội phát hiện, sợ ông lo lắng.
Bị bà bắt gặp còn lừa bà nói mình tự vấp ngã, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng!
Ngay từ lúc đầu cô bé còn thương nhớ anh Thâm, mỗi ngày đều trông ngóng, mãi đến một ngày, cô lớn đột nhiên từ nước ngoài trở về, trước khi rời đi còn ghé qua nơi này, gọi Tiểu Kiều qua, không biết đã nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...