Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
Tập đoàn nhà họ Cố.
Đường Dự vừa ăn bữa sáng vừa tò mò hỏi thăm, “Nghe nói hôm qua Tiểu Kiều thế mà có thể bắt cóc được Tần Nghiêu luôn sao? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lượn qua một bên chơi đê! Thằng nhóc bội bạc! Trong mắt cậu chỉ có mỗi vợ của cậu thôi đúng không! Chạy đi đâu mất cả bóng dáng! Làm hại anh đây thiếu chút nữa đã bị Hồ Ly Nhỏ ép đi làm phù dâu rồi!”
Thẩm Nhạc Thiên tức giận lườm nguýt cậu ta một cái. Đường Dự lại chẳng hề tức giận một chút nào, bởi vì Thẩm Nhạc Thiên vừa nói Lãnh Tĩnh là vợ của cậu, nghe rất là lọt tai đó!
“Tôi nói này, lão đại mang theo Hồ Ly Nhỏ biến mất một ngày một đêm, rốt cuộc là đã làm gì vậy?”
Thẩm Nhạc Thiên lại bắt đầu đi quấn Lãnh Thấu, “Lão Nhị, hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì, anh thật sự không thể nói một chút gì sao? Thằng nhãi Tần Nghiêu kia sao lại bị thương thành như vậy? Hình như còn chiến đấu ác liệt một trận nữa đúng không? Tần Nghiêu sao có thể có bản lĩnh lấy được những người đó được chứ?”
“Cậu là ngàn câu hỏi vì sao đó à?” Lãnh Thấu nhịn không được liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Cả buổi sáng đều ghé bên tai anh càu nhàu, anh sắp bị làm ồn đến chết rồi, tên này đáng ra nên đầu thai làm phụ nữ mới đúng.
Không biết những người phụ nữ kia nếu biết Thẩm thiếu phong lưu lại có bản tính bà tám như vậy, liệu có còn si mê anh ta như vậy nữa không!
“Còn không phải đều do anh không trả lời câu nào hết sao!”
Thẩm Nhạc Thiên tủi thân nói.
“Sẽ có người trả lời cậu nhanh thôi!”
Lãnh Thấu vừa dứt lời, điện thoại di dộng của Thẩm Nhạc Thiên cũng lập tức vang lên
Thẩm Nhạc Thiên hưng phấn nhấn nghe.
“A lô, lão đại…”
“Hả? Hả!”
“Ồ…”
“Hồ Ly Nhỏ rốt cuộc đang làm loạn gì vậy! Hở một chút là lại chơi trò mất tích, quá trẻ con rồi! Lão đại, anh đừng quá nuông chiều con bé!”
“Ấy…”
Thấy gương mặt lộ vẻ đờ đẫn của Thẩm Nhạc Thiên, Thịnh Vũ ở bên cạnh hỏi, “Sao vậy?”
Thẩm Nhạc Thiên thẫn thờ cúp điện thoại, “Hồ Ly Nhỏ mất tích, lão đại nói chúng ta lập tức đi tìm!”
“Câu cuối cùng của cậu hình như còn có ý khác.” Lãnh Thấu liếc anh ta một cái.
“Câu cuối cùng của lão đại, nói tôi gọi chị dâu… Là có ý gì chứ?’ Vẻ mặt Thẩm Nhạc Thiên vẫn chìm đắm trong thẫn thờ khiếp sợ như trước.
Lãnh Thấu nhíu mày. Thịnh Vũ ho nhẹ một tiếng. Đường Dự bỗng nhiên tỉnh ngộ mà a một tiếng, sau đó lắc đầu, “Khó hiểu! Gọi người nào là chị dâu cơ?”
Thẩm Nhạc Thiên liếc mắt nhìn Đường Dự một cái, với IQ của cậu ta thì không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Anh ta cũng phải mất thời gian thật lâu mới liên hệ hai chữ ‘Chị dâu’ này với Hồ Ly Nhỏ, vì vậy mới hoa lệ thẫn thờ đến như vậy!
Cũng từ hai chữ này, một ngày một đêm kia đã xảy ra chuyện gì, hiển nhiên không cần nói cũng biết!
Tại sao Hồ Ly Nhỏ mất tích cũng theo đó hiểu được!
Boss thế mà ăn sạch Hồ Ly Nhỏ luôn rồi?!
Thực sự là một tin tức đặc biệt chấn động mà!
Mối hôn nhân này kết không thành, nhưng vẫn có đêm động phòng, chỉ là đối tượng động phòng lại đổi thành Hồ Ly Nhỏ mà thôi!
Cái thế giới này quá điên cuồng rồi!
-
Nhà thờ nhà họ Cung.
Ông lão cầm cần câu chuẩn bị đi ra ngoài, gương mặt già nua trầm lắng dấu vết của năm tháng.
Lúc đẩy cửa sân ra, ông lão ngẩn cả người ra, nhìn cô gái đợi dưới chân tường, trong con ngươi đục ngầu dần hiện lên vui vẻ bất ngờ.
“Đứa bé này, sao mới sáng sớm con lại ngồi xổm ở đây chứ?”
“Ông nội…” Cô gái giật mình kinh ngạc.
“Con ngồi ở đây bao lâu rồi?” Ông nội Cung đưa tay sờ gương mặt của cô, tức giận vỗ đầu cô một cái, nhìn như rất mạnh tay, thật ra lại rất nhẹ, “Gương mặt nhỏ cũng đông lạnh luôn rồi này! Mau vào nhà!” Cung Tiểu Kiều ngập ngừng, muốn nói lại thôi, có chút thấp thỏm bất an.
Sau khi rời khỏi nhà trọ trong đầu cô đều là trống rỗng, chỉ muốn cách nơi đó xa thật xa. Bắt đầu từ bốn giờ sáng, cô lượn lờ khắp nơi suốt ba tiếng, tuy nhiên lại không có một nơi có thể dừng chân.
Cuối cùng vẫn là bất giác đi đến nơi này, nhìn căn ‘Nhà’ quen thuộc đến mức khiến cô muốn rơi nước mắt, lại không dám bước vào.
“Con nhóc này, đã lâu như vậy cũng không về, hiếm hoi lắm mới về thì lại ngây ngốc ngồi ngoài cửa không chịu vào! Có phải con chán ghét ông già này rồi đúng không!” Ông nội Cung tức giận nói.
“Ông nội! Sao có thể chứ!” Cung Tiểu Kiều sụt sịt mũi đi theo vào trong.
“Ông nội, ông muốn đi câu cá sao?” Cung Tiểu Kiều thấy bộ đồ nghề còn trên tay và bộ dáng như chuẩn bị ra cửa lúc nãy của ông.
Ông nội Cung bỏ tất cả qua một bên, vui vẻ nói, “Cháu gái cưng của ông về thì còn câu cá gì nữa chứ, để đám lão già kia tự chơi với nhau đi! Trưa nay muốn ăn gì? Ông nội tự mình xuống bếp nấu cho con! Đúng rồi, đã ăn sáng hay chưa? Còn chưa ăn đúng không? Chờ chút, ông nội chuẩn bị cho con.”
“Ông nội, không cần! Con…” Cung Tiểu Kiều còn chưa nói hết lời, ông đã vui vẻ chạy vào phòng bếp lăn xăn làm việc.
Một lát sau, mẹ Lâm giúp việc đi ra, trong tay còn bưng bánh trứng gà vừa mới làm xong, “Ơ! Tiểu Kiều trở về rồi à! Hèn gì ông ấy lại vui như vậy! Tranh thủ còn nóng, ăn đi nào, ông nội con tự tay làm cho con đó! Dì muốn phụ ông ấy cũng không chịu!”
“Dạ!” Cung Tiểu Kiều gật đầu một cái, rũ mi, nước mắt tí tách rơi xuống.
“Sao… Con làm sao vậy? Sao đang yên đang lành lại khóc chứ? Ai bắt nạt con sao?’ Mẹ Lâm nhìn cô, có chút nóng nảy.
“Suỵt! Mẹ Lâm nhỏ tiếng một chút! Con không sao! Chỉ là lâu quá không trở về, vui quá mà thôi!” Cung Tiểu Kiều vội vàng giải thích.
“Con thật là!” Mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ đầu của cô, “Dì nhìn một cái là biết, ở bên ngoài chịu uất ức đúng không?’
“Không có! Mẹ Lâm cũng đừng nói bậy bạ với ông nội, huyết áp ông ấy cao, không thể chịu kích thích!” Cung Tiểu Kiều vội vàng dặn dò.
Mẹ Lâm bất đắc dĩ than thở, “Con bé này cũng quá quật cường rồi! Miệng lưỡi người đời thích nói gì thì nói, con quản hết được sao! Chỉ cần con thật lòng thích ông nội, đối xử thật lòng với ông nội không phải là được rồi sao? Cũng bởi vì tránh hiềm nghi, cũng bởi vì muốn ít phiền phức, lâu như vậy cũng không trở về một lần! Chỉ vì những người không xứng đáng, con không thấy uất ức à?”
Mẹ Lâm càng nói càng tức giận, “Con có biết ông nội nhớ con biết bao nhiêu không? Ban đêm ông ấy thường không ngủ được, thức dậy tìm kiếng lão nhìn hình của con, ban ngày nghe thấy tiếng của các cô gái trẻ lại tưởng là con trở về, hào hứng hỏi dì có phải cháu gái cưng của ông ấy về rồi không!”
Cung Tiểu Kiều nghe thấy, trong lòng càng thêm chua xót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...