Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
Bé ngốc, nếu không ngốc như vậy, anh cũng không biết được, em quan trọng với anh nhường nào…
Cố Hành Thâm kéo tay cô ra, hôn lên mắt cô, mũi, gò má, lại tấn công môi cô, kiên nhẫn mút hôn…
Chuyện gì xảy ra vậy! Đang nói chuyện yên lành sao lại bắt đầu động tay động miệng rồi!!!
“Cố Hành Thâm, tôi muốn đứng dậy!” Cung Tiểu Kiều giãy giụa muốn đứng dậy.
“Ừ…” Cố Hành Thâm trầm ngâm, “Anh nghĩ hôm nay sợ là em không đứng dậy nổi, vẫn là bắt đầu từ ngày mai đi!”
Nghe ý trên mặt chữ của anh, Cung Tiểu Kiều nhất thời vì giận đến xù lông vì bị lừa, “Cố Hành Thâm, anh có phải là đàn ông không, sao anh có thể nói không giữ lời chứ!”
“Có phải đàn ông hay không, chờ lát nữa là biết rồi…"
Cung Tiểu Kiều hoàn toàn không ngờ tới Cố Hành Thâm vẫn chưa buông tha!
Hóa ra vừa rồi đều là đang dụ dỗ cô mà thôi!
Thì ra tất cả đều là kế hoãn binh!
Mục đích là đợi cô buông lỏng cảnh giác rồi lại một ngụm nuốt trọn!!!
Nghe nói vào lúc động vật hoảng sợ và đau khổ nhất sẽ thả ra độc tố, sẽ khiến thịt không ngon!
Cố Hành Thâm dụ cô tâm thần hỗn loạn không chút phòng bị rồi ăn khẳng định cũng là vì đạo lý kia!
Con cáo già xấu bụng này!
Cô hận chết anh!
“Tiểu Kiều, xin lỗi… Anh không thể chờ được nữa…”
Ngay khi Cung Tiểu Kiều đang ảo não với sự thật vừa nhận ra, không biết Cố Hành Thâm đã cởi nịt kéo khóa lúc nào, tách hai chân của cô ra, bộ phận đã sớm cứng rắn như sắt để phía trước chỗ mềm mại giữa chân cô, hông trầm xuống, dùng sức xuyên thẳng vào trong…
“Ách a---”
Sau một tiếng kêu, anh lập tức hôn môi cô, nuốt lấy tiếng rên rỉ đau đớn, ôm lấy thân thể vì đau mà không ngừng run rẩy của cô.
Cung Tiểu Kiều đau đến trợn to hai mắt, vẫn không thể chấp nhận được sự thật bản thân và Cố Hành Thâm lại có thể làm ra loại chuyện này…
Rõ ràng… Rõ ràng là một người cô luôn xem như là anh trai…
Tại sao lại làm loại chuyện này với cô chứ…
Tất cả đều trong dự liệu của cô, bao gồm việc Cố Hành Thâm sẽ trừng phạt.
Nhưng mà, điều duy nhất cô không ngờ tới chính là trừng phạt của anh… Lại có thể đau đến thế này!
Rõ ràng một giây trước vẫn giống như anh trai hàng xóm vô lại mà trêu chọc cô, một giây sau lập tức hóa thân thành ác ma cướp đoạt hết tất cả của cô!
Rốt cuộc anh yêu thương Cố Tiểu Nhu đến mức nào, mới có thể nhẫn tâm khiến cô đau đớn đến thế này?
Thân thể đau đớn tê liệt, nhưng cũng chẳng bằng nỗi đau trong lòng…
Ngay cả sức lực để khóc cô cũng chẳng có…
Cánh tay che đi hai mắt, chỉ có nước mắt không tiếng động chảy xuôi…
Chỉ có thân thể theo nhịp điệu vô tình của anh mà lên xuống…
Tay trái của Cố Hành Thâm đan xen với những ngón tay của cô, tay còn lại lấy cánh tay đang che mắt của cô ra, “Nhìn anh…”
Tay bị lấy ra, cô vẫn nhắm chặt hai mắt không muốn nhìn anh, không nói một lời, cũng chẳng kêu đau.
Trên mặt Cố Hành Thâm tràn đầy tức giận, mà nhiều hơn lại là đau khổ, “Tại sao chứ? Thật sự ghét anh đến vậy sao?”
“Em biết không? Chuyện anh hối hận nhất, chính là để em có cơ hội quen biết Tần Nghiêu, anh hận em thay lòng, càng bận bản thân đã bỏ lỡ…” Cố Hành Thâm chôn đầu ở đầu vai cô.
“Ha, có lẽ, em căn bản không có trái tim, chỉ duy nhất với anh là không có trái tim…”
“Tim của em… Toàn bộ đều cho cậu ta…"
Cô ở phía dưới không chút phản ứng, lạnh lùng kháng cự sự đụng chạm của anh. Anh kích động nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt của cô, “Cung Tiểu Kiều, em tự đặt tay lên ngực hỏi xem, em thật sự không có một chút cảm giác nào với anh sao? Thật sự chỉ coi anh là anh trai sao?”
Trên mặt Cung Tiểu Kiều chỉ có trống rỗng và chết lặng, “Cố Hành Thâm, ngay từ lúc anh quyết định rời xa tôi, anh cũng đã là anh trai của cô, cả đời đều là vậy!”
Những lời này khiến Cố Hành Thâm đau đến không muốn sống, mà câu nói tiếp theo, trực tiếp đẩy anh vào địa ngục…
Cung Tiểu Kiều đột nhiên bật cười, nụ cười diêm dúa lòe loẹt lại lạnh lẽo chói mắt, “Nhưng mà bây giờ, ngay cả anh trai anh cũng không phải! Tôi hận anh, giống như hận những người đã bắt nạt tôi, tổn thương tôi, phản bội tôi vậy, hận anh cả đời…”
“Nếu như có thể… Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh!”
Trong con ngươi của Cố Hành Thâm tràn đầy điên cuồng xen lẫn tuyệt vọng và đau đớn, động tác lại càng mạnh bạo hơn chút ít, “Anh không cho phép!”
“Ưm… Hừ…” Cung Tiểu Kiều vô lực mặc anh lật người mình, nặng nề vào từ phía sau, ra, vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỗ ma sát nóng bỏng như muốn bốc cháy, cô gắt gao cắn ngón tay, cố gắng đè nén giọng nói của mình.
Tại sao lại hận như thế, kháng cự như thế, nhưng thân thể lại vẫn không thể khống chế mà có phản ứng…
Nếu như không phải năm đó cô còn nhỏ không hiểu chuyện, cho là bản thân đã đến cuối sinh mệnh, cả đời cô cũng sẽ không chủ động tìm anh, sẽ không nói những lời như vậy với anh.
Đối với một số thứ hoàn toàn không thể lấy được, cho dù quan trọng đến thế nào, dù không muốn xa rời, dù tiếc nuối đến đâu, cô cũng sẽ không chút do dự mà vứt bỏ, ngăn cản anh đang không chút kiêng kỵ gieo mầm tương tư sâu trong linh hồn mình…
Giống như mủ vết thương, nếu như không xử lý kịp thời, chờ da thịt từ trong ra ngoài đều thối rữa, đến lúc đó dù xử lý mủ xong, có lẽ bản thân cũng chẳng còn gì nữa…
Cho nên dù anh đứng ngay đầu quả tim, cũng phải nhịn đau cắt anh và miếng thịt trong lòng đi!
Mà cuối cùng một khi đã cắt mất, cô sẽ không bao giờ quay đầu, cũng sẽ không bao giờ để trái tim chứa bất kỳ ảo tưởng nào, càng sẽ không bao giờ hồi ức lại những quá khứ gì khiến cô mềm yếu…
-
Sáng ngày hôm sau, Cố Hành Thâm tỉnh dậy rất sớm.
Nhưng mà, chờ đến khi anh tỉnh lại, Cung Tiểu Kiều đã không thấy bóng dáng.
Vốn tưởng rằng cô đã ngủ rồi, cho nên mới yên tâm ôm cô đi vào giấc ngủ, không ngờ tới cô chẳng qua chỉ là giả bộ ngủ, tìm thời cơ chạy trốn mà thôi.
Vừa nghĩ tới trước đó cô đã nói cả đời cũng không muốn gặp lại mình, trong lòng Cố Hành Thâm đau đớn lại mệt mỏi từng hồi.
Đáng chết! Qúa sơ suất!
Cố Hành Thâm gấp gáp đến nỗi quần áo mặc chưa chỉnh tề đã chạy ra ngoài, đồng thời vội vã gọi điện thoại sai người đi tìm cô, rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...