Kế Hoạch Của Bảo Bối: Con Muốn Người Mẹ Này - Quẫn Quẫn Hữu Yêu


Editor: Ngạn Tịnh.

Beta: Bén

Một câu nói của Cung Tiểu Kiều, trực tiếp khiến Cung Hành Thâm bối rối.

Qua một hồi lâu anh mới khôi phục lý trí, trong lòng nghĩ nếu cô thật sự có chuyện gì, ông nội Cung chắc chắn sẽ báo cho anh một tiếng, nhưng mà, nhỡ đâu ông ấy lo sẽ ảnh hưởng tới việc học và công việc của mình mà che giấu thì sao?

Cố Hành Thâm càng nghĩ càng sợ, vội vàng hỏi, “Tiểu Kiều, đã có chuyện gì vậy? Từ từ nói!”

“Anh Thâm, Tiểu Kiều rất nhớ anh…”

“Thật sự rất rất nhớ…”

“Anh biết, ngoan nào, anh Thâm cũng nhớ em.”

“Không, anh Thâm không biết! Tiểu Kiều biết, em không thể ở bên anh Thâm, anh Thâm là của chị, anh Thâm đi nước ngoài với chị sẽ không trở về nữa!”

Cố Hành Thâm dở khóc dở cười, “Ai nói với em là anh sẽ không trở về? Không phải anh đã hứa là sẽ trở về sao?”

“Không có đâu! Anh rõ ràng chỉ lừa gạt con nít! Em có còn là con nít nữa đâu! Em biết hết rồi!” Nhóc con chém đinh chặt sắt nói.

Cố Hành Thâm cũng rất bất đắc dĩ, không biết cô đến cùng là biết cái gì.

“Tiểu Kiều, nói cho anh nghe trước có chuyện gì đã, được không? Tại sao đang yên đang lành lại nói mình sắp chết? Mấy lời thế này không thể tùy tiện nói bậy bạ được!” Giọng nói của Cố Hành Thâm có chút nghiêm khắc.


Cung Tiểu Kiều nghe ra được, lập tức khóc lên, “Xin lỗi, xin lỗi anh Thâm… Em cũng không muốn làm phiền anh!”

“Nhưng mà, em không còn thời gian nữa…”

“Em rất nhớ anh, rất muốn gặp anh…”

“Chết rồi… Thì sẽ không gặp được nữa…"

“Tiểu Kiều, có phải em bị bệnh không? Hay em khó chịu chỗ nào?” Cô cứ ấp úng không nói thẳng đã xảy ra chuyện gì, khiến Cố Hành Thâm nóng nảy không thôi, nhưng vẫn  kiên nhẫn dò hỏi cô.

“Em…” Cung Tiểu Kiều do dự mở miệng, “Em bị bệnh… Bệnh rất nghiêm trọng… Rất là đau… Em chắc chắn sắp phải chết rồi…”

“Sao có thể chứ? Ông nội đâu? Để ông nội nghe điện thoại!”

“Không, không được! Ông nội không biết! Đừng nói cho ông nội biết! Em không muốn khiến ông ấy lo lắng.”

Bên chỗ Cố Hành Thâm, những người bạn cùng tổ viết luận văn thiết kế  với anh đang thúc giục anh nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, muốn thương lượng một vài vấn đề với anh, Cố  Hành Thâm cũng chỉ trả lời qua loa cho có lệ.

Cung Tiểu Kiều lập tức nhạy cảm phát giác, “Anh Thâm, có phải anh đang bận rộn công việc không? Xin lỗi anh…”

“Xin lỗi anh…” Cô nói xong ba chữ cuối cùng, lập tức ngắt cuộc gọi, chỉ để lại ai kia ở bên kia bờ đại dương mất hồn mất vía.

Sau đó, Cố Hành Thâm gọi lại lại chẳng có người nghe.

Lúc đó Cố Hành Thâm sắp phát điên lên rồi, hoàn toàn mất đi lý trí, thậm chí chẳng nghĩ đến việc tìm ai khác dò hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, lập tức vứt hết tất cả ngồi máy bay xuyên màn đêm trở về.

-

Cố Hành Thâm tìm khắp nơi, Cung Tiểu Kiều không ở chỗ của ông nội Cung, cũng không có ở trường học.

Cuối cùng, Cố Hành Thâm rốt cuộc tìm thấy cô ở sâu bên trong vườn hoa bị bỏ hoang lâu năm của nhà mình.

Cô mặc chiếc áo đầm màu đỏ, co rúm thành một đống nho nhỏ dưới tàng cây, khóe mắt còn có vệt nước mắt chưa khô.

Mấy năm không gặp, cô trưởng thành, trổ mã cao ráo, nào còn cái bóng trẻ thơ năm đó.

Nhưng mà, giữa hai hàng lông mày chất chứa đầy dấu vết đau thương, giống như một đóa hoa vừa trải qua mưa gió.

Anh gọi tên cô, cô từ từ mở mắt ra, có chút ngây ngốc nhìn anh, “Ông Thượng Đế… Ông muốn dẫn con đi sao?”

Thượng Đế… Còn ông?

Cố Hành Thâm nghẹn lời, anh giống ông Thượng Đế chỗ nào vậy?

“Bọn họ nói, người sắp chết thì sẽ nhìn thấy người mình thương nhất…”


Mặc dù anh cảm thấy cô chỉ có mấy tuổi thế này, căn bản không hiểu được cái gì gọi là thương, nhưng mà, một câu nói ngây thơ, lại giống như một chiếc búa nặng nề gõ vào trái tim Cố Hành Thâm, khiến cho anh rung động không nhẹ.

“Bé ngốc, là anh đây! Anh đã trở về!”

“Anh Thâm…”

“Ừ, là anh.”

-

Anh ôm lấy cô, đi vào căn nhà xa cách đã  lâu.

Phải qua rất lâu Cung Tiểu Kiều mới tiếp nhận sự thật anh đã trở về, bằng xương bằng thịt mà đứng trước mặt mình, lập tức dính chặt lấy anh, một giây một phút cũng không muốn tách ra.

Đợi đến khi tâm trạng của cô ổn định lại một chút, anh mới mở miệng hỏi cô, “Nói cho anh biết, rốt cuộc là thế nào?”

“Anh Thâm, em rất đau…”

“Đau chỗ nào?” Cố Hành Thâm khẩn trương hỏi.

“Bụng…”

Khó trách từ lúc mới thấy đến giờ vẫn thấy cô ôm bụng, Cố Hành Thâm cũng không biết rốt cuộc là bị gì, chỉ có thể an ủi, “Có lẽ chỉ là bị lạnh mà thôi, sao có thể chết được chứ?”

“Nhưng mà… Máu…” Môi cô cũng run rẩy nói.

“Máu?” Trái tim Cố Hành Thâm lại treo lên.

“Ừ… Chảy rất nhiều máu…” Trong con ngươi của Cung Tiểu Kiều tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi, nhưng mà, một giây tiếp theo, cô tựa sát vào trong ngực anh, trong mắt chỉ có thỏa mãn và giải thoát.

Ánh mắt như thế thật sự khiến Cố Hành Thâm hoảng sợ, “Sao lại chảy máu chứ? Chảy máu ở đâu? Để  anh xem một chút…”


Cung Tiểu Kiều bắt đầu ấp úng, “Không thể để anh Hành Thâm nhìn…”

Tiếp đó, mặc kệ Cố Hành Thâm nói gì, Cung Tiểu Kiều cũng không mở miệng nữa.

Phản ứng của cô khiến Cố Hành Thâm có chút hoài nghi phải chăng cô cố ý giả bệnh, nhưng mà, sợ hãi trong mắt cô là thật, căn bản không thể giả dối được.

Trên người rõ ràng không có vết thương, vậy đến cùng là làm sao?





Trên giường.

“Cố Hành Thâm!!! Anh đừng nói nữa!!!” Cung Tiểu Kiều níu lấy cái gối sau lưng đập lên mặt Cố Hành Thâm, lại bị anh dùng tay chặn lại.

Cố Hành Thâm cười khẽ, “Cũng may sau đó anh rốt cuộc cũng đoán ra được, em chỉ là lần đầu tiên tới kỳ kinh nguyệt, không biết bản thân thế nào, cho nên tự dọa mình, cho là mình sắp chết rồi! Làm hại anh cũng bị dọa đến hồn phi phách tán theo…”

“Cố Hành Thâm! Anh còn nói nữa tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!” Cung Tiểu Kiều nổi giận, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh, thể hiện quyết tâm chỉ cần nghe thêm câu kể nào của anh sẽ lập tức cắn lưỡi liều chết.

“Bé ngốc của anh… Thật sự rất đáng yêu, đúng không?” Thấy đã thành công dời đi sự chú ý của cô, Cố Hành Thâm cười nhẹ mổ mổ môi cô.

Cung Tiểu Kiều lại lấy tay che mặt mình, “Cố Hành Thâm, không cho anh nói nữa!”

“Ừ, không nói, chỉ làm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui