Editor: Ngạn Tịnh.
Beta: Bén
“Đừng sợ…”
Giọng điệu của anh vẫn dịu dàng như vậy, nhưng động tác lại không hề dịu dàng chút nào.
Anh dùng đầu gối mở hai chân của cô, mặc cho cô giãy giụa kịch liệt, từng chút tuột quần lót của cô đến đầu gối, cuối cùng bởi vì cô phản kháng mà dứt khoát xé nát nó.
“Cố Hành Thâm, đừng mà, dừng lại đi…”
“Tôi không dám, tôi không dám nữa mà!”
“Đều là lỗi của tôi, tôi sẽ không bắt nạt Cố Tiểu Nhu nữa, tôi sẽ không đối phó với cô ta nữa, cũng sẽ không tìm cô ta gây chuyện nữa, càng sẽ không cướp Tần Nghiêu với cô ta nữa, tôi biết lỗi rồi, van xin anh…”
Đã mất đi lớp che đậy cuối cùng, Cung Tiểu Kiều thở gấp nghẹn ngào.
Anh nếm nước mắt của cô, nghe tiếng cô khóc, lý trí vốn mất đi cũng dần dần trở lại, khắp khuôn mặt đều là ảo não tự trách và tức giận.
“Tại sao em không chịu hiểu chứ! Anh không phải vì Cố Tiểu Nhu! Chỉ là vì em!”
“Cố Hành Thâm, thả tôi, thả tôi ra, cầu xin anh…” Cô bị dọa sợ, căn bản không biết anh đang nói gì, chỉ biết run rẩy khóc xin anh buông tha mình.
“Bảo bối, trễ rồi…” Gương mặt sợ hãi của cô khiến tim anh hung hăng nhói đau, “Thật sự chán ghét anh đến vậy sao?”
Nhưng mà, anh đã không cách nào dừng lại, không cách nào dừng tay được.
Chạy tới bước này, không còn đường lui nữa.
Bởi vì lui về sau cũng chỉ có mất đi, cho nên, yêu em, cũng chỉ có một lựa chọn này.
Cho dù, cả hai đều đau khổ…
Cũng không thể chịu đựng để em rời đi…
Anh vẫn luôn nghĩ bản thân có thể nhẫn nhịn đến bước cuối cùng kia…
Cuối cùng, vẫn là bại trong tay em…
Cố Hành Thâm không còn gấp gáp đối xử thô bạo với cô nữa, mà bắt đầu dịu dàng vuốt ve, chậm rãi tìm điểm nhạy cảm của cô, ép cô phát ra những tiếng rên rỉ mê người.
Cung Tiểu Kiều dồn dập thở hổn hển, toàn thân đều mất đi sức lực, giọng nói đứt quãng nghẹn ngào như muốn hòa tan, “Cố Hành Thâm… Đừng đụng chỗ đó…”
“Không thoải mái sao?” Anh nuốt đóa hoa đang nở rộ, phát ra tiếng mút mập mờ, cô cắn mu bàn tay của mình, mắc cỡ chỉ hận không thể tìm cái lỗ để trốn vào.
“Cố Hành Thâm…”
“Anh Thâm…”
“Anh Thâm đừng mà…”
“Dừng lại đi, được không?”
“Suỵt! Đừng sợ! Anh sẽ không làm đau em, chỉ là muốn yêu thương em…”
Cung Tiểu Kiều đột nhiên căng chặt thân thể, hai tay gắt gao nắm lấy thân thể anh, “Hức, đau, anh Thâm, thật sự rất đau, chúng ta dừng lại đi có được không…”
“Anh muốn em làm gì cũng được cả, cầu anh dừng lại đi… Chúng ta không thể…”
“Sao anh có thể…”
“Tại sao lại không thể? Chỉ em với Tần Nghiêu là có thể sao? Tại sao chỉ có anh là không được?”
Tâm trạng của Cố Hành Thâm lại trở nên kích động, Cung Tiểu Kiều khiếp sợ không dám nói nữa, bởi vì, cô không biết câu nào sẽ chọc giận anh phát điên.
Nhóc con bình thường kêu căng phách lối thất thường không sợ trời không sợ đất, lúc này đây lại giống như một con thú nhỏ, hoảng sợ nằm dưới người mình khóc khẽ cầu xin.
Vốn chỉ muốn trợ giúp cô chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ngón tay chạm tới lớp chắn mỏng manh kia, Cố Hành Thâm lập tức kinh ngạc vô cùng, tiếp theo là vui mừng, toàn bộ tâm trạng đều là bay bổng.
Cô lại vẫn là lần đầu tiên.
Anh không thể ngờ được, cô đã lui tới với Tần Nghiêu đến mức như vậy mà vẫn luôn giữ mình.
Bởi vì cô quá khẩn trương, cho nên bên trong lại càng kẹp chặt.
Nếu cứng rắn tiến vào tuyệt đối sẽ làm cô bị thương.
Hơn nữa, anh cũng không muốn lần đầu tiên của cô đều là sợ hãi đối với mình.
Cố Hành Thâm miễn cưỡng đè xuống dục vọng đã sớm không thể ức chế được, rút ra nửa ngón tay vừa chôn vào, dịu dàng ôm lấy cô, “Tiểu Kiều không khóc nha, bảo bối ngoan, đừng khóc, không phải anh đã đi ra rồi sao…”
Thân thể Cung Tiểu Kiều vẫn còn run rẩy như cũ, không ngừng lầm bầm, “Tôi phải về nhà…”
“Em muốn về đâu? Nơi này chính là nhà của em!”
“Không đúng! Cố Hành Thâm, anh thả tôi đi”
“Suỵt! Đừng làm loạn! Một chút thôi được không? Để anh Thâm kể chuyện cũ cho em nghe…” Cố Hành Thâm dụ dỗ, muốn xóa đi sự khẩn trương của cô.
“Tôi không muốn, tôi không muốn nghe…”
“Không nghe? Vậy thì tiếp tục làm!” Có Hành Thâm cố ý tỏ vẻ hung dữ hăm dọa cô.
“Tôi nghe! Tôi nghe!” Hai tay Cung Tiểu Kiều chống trước ngực anh, không ngừng gật đầu.
Cố Hành Thâm vuốt ve mái tóc có chút lộn xộn của cô, “Có còn nhớ lúc anh ra nước ngoài khi em chín tuổi đó không?”
“À…”
“Em kéo ống tay áo của anh không cho anh đi, cuối cùng còn kéo rách cả tay áo của anh…”
“Có thể đổi một câu chuyện cũ khác được không?” Cung Tiểu Kiều như chìm vào cảm xúc năm đó, giận dỗi đề nghị.
Cố Hành Thâm lại chẳng thèm để ý, “Khi đó, ánh mắt em nhìn anh giống như đang nói, anh đi đi! Đi rồi thì cả đời cũng đừng quay lại!”
Cung Tiểu Kiều có chút ngạc nhiên, khi đó cô thật sự giận dỗi anh, trong lòng cũng thật sự nghĩ như vậy!
Nhìn ánh mắt kia của Cung Tiểu Kiều, Cố Hành Thâm cũng đã biết bản thân nói đúng rồi, “Ừm, vậy còn nhớ chuyện anh bị em dọa sợ đến mức phải về nước không?”
Mặt Cung Tiểu Kiều đỏ lên, “Không nhớ! Chả nhớ gì cả!”
Năm đó, sau khi anh rời đi, mấy tuần đầu cô còn không ngừng gọi điện thoại qua, dần dần lại càng ngày càng ít.
Mà cuộc sống du học của anh bận rộn, cũng không chủ động liên lạc với cô.
Chỉ có lúc bận rộn, trong lòng mới có thể được lấp đầy một chút, chứ không phải là trống rỗng, trong đầu chỉ chứa đầy một bóng dáng nhỏ nhỏ đáng yêu.
Chờ đến khi anh không chịu đựng được nỗi nhớ muốn liên lạc với cô, thì đều là ông nội của cô nghe điện thoại, mỗi lần cô đều dùng đủ loại lý do tránh né không nghe điện thoại của anh.
Anh cười khổ, dường như bản thân lo lắng nhiều rồi, cô vẫn còn tính tình trẻ con, sau khi đau lòng một chút thì tất nhiên sẽ quên mất, cho dù trước kia từng quyến luyến không muốn rời xa thế nào đi chăng nữa!
Mãi đến một ngày, anh đang ở thư viện tra tài liệu chuẩn bị cho luận văn, lại đột nhiên nhận được điện thoại của cô.
Giọng nói của cô đã có chút thay đổi, không còn trong trẻo như trước nữa, đã có chút trầm hơn, câu nói đầu tiên lại khiến anh hồn bay phách lạc.
Cô nói, “Anh Thâm, có thể em sẽ không thể gặp mặt anh lần cuối được rồi, em sắp chết rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...