Ở trong một căn phòng tối om, khi mới vừa mở mắt ra thì cả Demi và Andrew đều vô cùng ngạc nhiên. - Eris! Mày có sao không? – Ở trước mặt là một gương mặt vô cùng quen thuộc nhưng hình như đã bị biến dạng một cách kinh khủng. - Anh Eris… – Demi cũng thều thào kêu, không thể tin được người đang ngồi trước mặt mình là một nhân vật lẫy lừng của Devil. Thật là trớ trêu làm sao! Eris nghe tiếng gọi mình thì lờ mờ tỉnh dậy, hai mắt mở tròn khi nhìn thấy cả Andrew và Demi đều đang trong tình trạng vô-cùng-khẩn-cấp như mình. - Cẩn… thận…!!! – Bây giờ cổ họng của Eris không hề còn chút sức lực nào sau hai tiếng bị hành hạ ngay dưới cía địa ngục này cả. Rầm!!! Eris vừa dứt lời thì tấm gương ở đó lại một lần nữa mở ra, một con cá mập chớp ngay lấy thời cơ của mình vào tiến đà đớp lên. Coi bộ lần này chúng tỏ vẻ phấn khích hơn khi lại tiếp tục có thêm hai con mồi đang chờ bị nuốt! - Aaaaaaa!!! – Demi hoảng quá hét lớn lên, như muốn ngất đi vì sợ hãi… Và bây giờ, cả Andrew và Demi đều bắt đầu hiểu ra thứ quái quỷ gì đã làm cho Eris ra nông nỗi thế này khi ở đây. Cả hai đều rợn cả tóc gáy. Đột nhiên, có chút chút ánh sáng hắt vào… thì ra là có người mở cửa. - Sao? Chịu đựng thế nào rồi? Có vui không? – Tên Jonas cười tươi đi vào, khinh miệt nhìn lướt qua cả ba người họ. Vốn mắt đã quen với bóng tối mờ mờ nhưng tự nhiên không gian lại sáng bừng lên làm cho đầu óc của Andrew choáng váng. Chắc tại do lúc này đứng dưới đại sảnh bị viên đạn gây mê đâm vào. - Mang nó vào đây! – Jonas chẳng thèm để ý đến sự căm ghét của ba người trước mặt đang bắn vào mình, đưa tay vẫy vẫy, và sau đó, có hai tên đàn em khệ nệ xách một thứ gì đấy đi vào. Thật là khiến cho người ta chết ngạt, đó là một con cá mập có hai con mắt đỏ au au ánh lên tia điện. Gì? Ở mắt một con cá mập lại có điện màu đỏ sao??? - Mổ nó ra đi! – Lấy một chiếc ghế nhựa gần đó ngồi xuống sau khi đã bấm cái nút đỏ cho tấm kính dưới hồ chắn lại và phất tay bảo tụi đàn em. Jonas vô cùng thoải mái vắt chân hình chữ ngũ, chuẩn bị thưởng thức một màn kịch tanh tao. - Gì đấy? – Demi rụt rè lên tiếng, chẳng hợp với hái độ khi nó ra lệnh đi giết người một chút nào. - Tụi bây hãy trừng mắt xem xem con vật này đã nuốt cái gì! Con vật to đùng đó đã nuốt những gì á? Cái này thì chắc phải xem lại. Nhưng vấn đề khiến Eris và Andrew đau đầu nhất lúc này là tại sao mắt của một con vật lại sáng đỏ lên? Hay là… cá mập giả? Không thể nào, một con cá mập giả không thể nào lại có múi tanh và to khủng bố như thế được, lại còn nuốt được thứ gì đó nữa chứ! Cả ba đang thấp thỏm chờ đợi cái quái gì đang nằm ở trong đó thì kinh ngạc đến tột cùng khi cái đầu của Brian ló ra, khi một trong hai tên đàn em đã mổ được một phần sáu của con vật không-rõ-là-con-gì-đó. - Brian??? – Không hẹn mà cả ba cùng đồng thanh. - Sao? Mất mặt quá đúng không? Đường đường là thủ lĩnh của Devil lại nằm co quắp như một thằng đần thế à? – Jonas đứng dậy, lớn tiếng chỉ trích vào mặt Brian khiến cho cả ba người kia giận đến tím mặt. Tên Jonas dám làm như vậy với Brian sao? Brian thật sự đã chết ngay trong bụng của con vật kỳ dị đó rồi? - Andly, em thấy thế nào rồi? – Sau khi cả Andly, Christian và Emila vào được đại sảnh tầng một thì Christian quay lại, miệng mỉm cười nhìn Andly đầy trìu mến. Andly hiện tại đang đứng trước mặt hắn là một con người hoàn toàn bằng xương bằng thịt, chứ không phải là người đến với hắn trong những giấc mơ. - Không sao mà! – Andly mỉm cười, mặt vẫn còn chút lo lắng về cái điều mà mình sắp phải đối mặt, chẳng phải xuất hiện như thế này chứng tỏ mình còn sống đồng thời với việc tuyên bố với Andrew rằng Tứ Đại Mỹ Nhân chính là bốn người bọn nó sao? - Ừ. – Nhìn thấy gương mặt mỉm cười đầy vui vẻ của Andly hắn mới bình tâm lại một chút, nắm chặt lấy tay người con gái ấy, cả ba người lại tiếp tục lên lầu. - Anh… Christian… – Miệng thốt ra ba từ mà đã lâu lắm rồi Andly vẫn cố cất giữ trong tận đáy lòng… có chút gì đó lạ lẫm… có chút gì đó bồi hồi… như lúc hai người vẫn mới bắt đầu quen biết nhau… - Sao vậy? – Đột nhiên lại nghe thấy tiếng kêu ở đằng sau như tiếng của mèo nhỏ, Christian quay lại, mỉm cười trìu mến. - Anh có thể… không nói với mọi người là em vẫn còn sống có được không? – Ngẩng cao đầu để nhìn thẳng vào mắt Christian, Andly ngập ngừng nói – … Đặc biệt là… anh Andrew… Biết ngay mà! Christiam thầm mỉm cười, nếu như Demi vẫn chưa nói cho hắn biết chuyện Andly là một trong Tứ Đại Mỹ Nhân huyền thoại thì có lẽ hắn sẽ trợn tròn mắt mà tò mò, còn đằng này, hắn có thể đoán ra ngay ý nghĩ của Andly ngay từ khi nó vừa kêu tên hắn. Ngay cả việc Andly xuất hiện cùng Emila thôi cũng đã đủ nói lên điều đó rồi! - Được rồi. Chúng ta lên lầu hai đi. – Christian bỗng nhiên siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Andly, tâm trạng vô cùng thoải mái đi lên phía trước. - Cô Thiên Trang… chờ chút đã… – Tiếng Emila ở đằng sau vang lên khiến cho hai người đi phái trước dừng hẳn bước chân lại vào quay ra đằng sau nhìn. - Có chuyện gì thế? – Andly ngạc nhiên hỏi, giọng nói này của Emila nghe có vẻ nghiêm trọng. - Có… có hai người chết ở góc kia… – Emila run run tay chỉ về góc khuất ở dãy cầu thang bên kia, hai xác người nằm trơ ra đấy trông rất tởm. - Nhanh lên, xuống đó xem thế nào! – Cả ba người họ đi xuống phía dưới, tiến đến gần với hai người đang nằm trên vũng máu. - Đây… chẳng phải là phi tiêu của cô Maya sao? Ở căn phòng tối om đang nhốt Eris, Brian, Demi và Andrew. Mọi người sau khi được một phen hú vía từ phía tên Jonas và con cá mập nhân tạo mà chỉ có một người biến thái như hắn mới có thế làm ra thì đang chuẩn bị bắt đầu với một màn tra tấn mới, kinh khủng hơn bất cứ lúc nào. Brian bị treo lủng lẳng lên trên không ngay cái miệng hồ cá mập, mà tất cả những người ngồi đây vẫn chưa chắn chắn được là cá mập nhân tạo hay là cá mập thật nữa. Cho dù chỉ là cá mập nhân tạo thôi cũng đủ khiến cho bọn họ chết ngắt vì hoảng rồi, chứ đừng nói alf cá mập thật sự. Không một ai dám nhìn xuống phía dưới đó. Trừ Brian. Đôi mắt nặng trĩu đang nhìn lờ đờ về phía dưới đó. Có thật là cái chất nguy hiểm trong bụng con cá mập giả đó khiến cho tâm thần của Brian trở nên luẩn quẩn hơn không? Past: - Sao? Giận lắm à? – Jonas đi đến gần hơn phía Andrew, coi bộ hắn là người bình tĩnh nhất lúc này, dường như muồn khiêu khích, tay chỉ chỉ về phía con vật kỳ dị đang được mổ gần hết người. Và đồng thời với việc Brian cũng sắp được giải phóng cái chân. - Đồ điên loạn, mày đúng là thằng đần điên loạn nhất mà tao từng gặp đấy! – Trừng đôi mắt đầy căm phẫn của mình lên để nhìn Jonas, Andrew giờ đây như chỉ muốn một phát bắn cho cái tên trước mặt mình chết ngắt ngay tại chỗ. - Haha, sự tức giận của bọn bay như là một thứ đồ nhắm ngon lành của tao vậy, cứ tiếp tục tức giận đi, tao sẽ rất thích! – Jonas gõ gõ tay lên mặt tường gần đó nhất, như muốn tìm kiếm một thứ gì đấy, hay ít nhất là một bí mật gì đấy ngay trong bức tường trong chính căn phòng này. Và căn bản là căm phòng này hoàn toàn không có một bí mật nào cả ngoài những con vật kỳ dị đang nằm vất vưởng ở đằng kia! - Nói đi, Brian còn sống hay không? – Andrew càng điên tiết hơn khi mở miệng ra hỏi câu hỏi ngu xuẩn này. - Tất nhiên là còn rồi, mày nghĩ tao sẽ cho thằng đó chết đơn giản vậy sao? - Cái gì? – Cả ba đều không hiểu, cứ tưởng Brian sau khi bị nuốt chửng như vậy thì đã chết không kịp ngáp rồi chứ! - Cái này chỉ là một phát mình mới của tao mà thôi, nó có hình thù như một con cá mập vậy. Cũng có thể nuốt chửng bất cứ người nào. Tao nghĩ là tụi bây nên cám ơn tao vì tao đã nhanh chóng mổ nó ra đấy, nếu không, thũ lĩnh của tụi bây sẽ bị phân hủy xác trong bụng nó trong vòng vài giờ. – Jonas mỉm cười, quay sang nói với Andrew vẫn đang còn hậm hực, cố ý lờ đi câu hỏi của Demi, không, chính xác là lờ đi Demi. Hắn cũng không thích thú gì với cái người đã phản bội Andly – là người hắn yêu – như vậy. Hiện tại. Rầm! Cánh cửa đột nhiên mở ầm ra, ánh sáng lại tiếp tục len lỏi vào như một thứ chất khí màu trắng sáng đang dần thấm đẫm vào không khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...