- Baby ơi, anh về rồi này!!! – Chưa vào đến nhà chưa thấy người mà giọng nói ồm ồm của Thiên Minh đã vang vọng khắp căn phòng khách rộng rãi của Villa số 7 rồi.
Sau đó Thiên Trang mừng rỡ chạy ùa ra, đã năm năm rồi cô không gặp lại anh trai của mình rồi, bây giờ nhìn anh chững chạc hơn hẳn đấy!
(à ừm, tg nói xíu luôn, vì bây giờ các nhân vật đã bắt đầu trưởng thành nên tg sẽ dùng cách xưng hô khác để dẫn chuyện nha ^^)
- Anh hai!!!
Hai anh em ôm nhau thắm thiết… niềm hạnh phúc lan tỏa khắp căn nhà…
- Erica của em đâu??? – Sau khi bỏ anh hai mình ra, cô nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm hình bóng cô bạn thân đã theo Thiên Minh rời sang Nga đã gần năm năm rồi.
- Cô ấy đang phụ giúp xách thức ăn với những người hầu ngoài đấy của em, anh đã bảo là mình giúp nhưng cô ấy không chịu! – Thiên Minh nói xong vế trước, biết gì gì nhóc em gái của mình cũng chu mỏ lên trách móc nên nói thêm một tràng đằng sau luôn. Năm năm cũng giúp cho anh thoát khỏi móng vuốt của con nhóc con này đấy!
- Hừm, con bé quê mùa kia, bây giờ tao đâu còn là Erica của Tứ Đại Mỹ Nhân nữa hả? Chẳng theo kịp thời đại gì cả! – Uầy, thấy chưa, thời gian năm năm ấy đã làm thay đổi biết bao nhiêu là con người, ngay cả Erica hiền lành năm nào mà bây giờ cũng trở nên hổ báo rồi đấy thôi!
- Ồ, biết rồi biết rồi princess Trần Thiên Di. Haha! – Cảm thấy tức cười với sự thay đổi của con bạn thân mình nên Thiên Trang sảng khoái, nhưng tay vẫn không quên với lấy những túi thức ăn để cầm giúp.
- Hehe, đúng rồi! – Thiên Di cười tít mắt, cô rất thích cái tên của mình, vì khi nó ghép với cái tên Thiên Minh thì sẽ rất hay.
Rồi hai người bước vào phòng khách, ai cũng trầm trồ vì sự không-thay-đổi gì của Villa số 7.
- Hai người sống ở đây năm năm mà vẫn không thay đổi gì nhỉ? Căn nhà vẫn thoáng mát như trước. – Đưa túi thức ăn quý hiếm trên tay cho những người hầu sau khi dặn dò kỹ lưỡng cách chế biến, Thiên Di cũng ngồi xuống ghế sofa và nhìn quanh.
- Hìhì. – Thiên Trang cười, cô cũng không biết phải trả lời sao cả, vì quanh năm suốt tháng cô với Hải Phong cứ bù đầu bù cổ vào công việc công việc ở công ty chứ có sửa sang gì lại đâu.
- À, anh Hải Phong với anh Thiên Minh mới đây đâu mất rồi???
Bây giờ mới biết, hai người đó vừa mới gặp nhau là biến mất tiêu luôn, chắc chắn là vào trong căn phòng bí mật đó để tiếp tục bàn bạc chuyện gì đó rồi. Hai cô nương này đã nghe mấy chàng đó bàn bạc nhỏ to gì gì đấy mấy ngày nay qua điện thoại.
- Thôi kệ mấy ảnh đi, à mà nhỏ Song Thư (Maya) lúc nào mới đến??? – Thiên Di lơ đi chuyện hai tên ấy mới đến là trốn biệt tăm, quay sang tu một hơi nước lạnh mà người hầu vừa mới mang ra, sau đó hỏi.
- Đang trên đường đến, vừa mới đáp máy bay cách đây hai tiếng nhưng còn phải về bên nhà nội anh Minh Anh (Justin) để thăm đã. – Thiên Trang mỉm cười đưa khăn giấy con bạn, uống nước gì đâu mà đổ cả ra ngoài.
- Ừm. – Thiên Di nhận lấy rồi cười hìhì, xấu hổ đưa tay lên lau đi vết nước dưới cằm mình – Mà sao bữa nay nhìn mày dịu dàng hơn trước thế?
- Tao là muốn là một cô gái bình thường.
Tính tình tính tình…
Trong Thiên Di còn đang ngớ người vì câu nói của bạn thì đã nghe tiếng chuông cửa, cả hai đều cùng hào hứng đi ra đấy.
- Anh Nhật Nam (Eris), Emila??? – Cả hai cùng sửng sốt khi nhìn thấy hai con người trước mặt mình đang cầm tay nhau. Uầy, cái hiện tượng lạ này xảy ra từ lúc nào ấy nhỉ?
- Ừm, lấu rồi không gặp hai đứa, vẫn khỏe chứ hả?
- Chào hai cô. – Emila vẫn thái độ tôn trọng như ngày nào trong khi Nhật Nam đang ngày càng trở nên ấm áp hơn.
- Hai… hai người… thành cặp từ lúc nào thế??? – Lắp bắp mãi mới ra được câu nói hoàn chỉnh ấy, cả Thiên Di và Thiên Trang đều tròn mắt giữa cánh cổng.
- Vào nhà nói đi, hai đứa tính giam anh với Emila chết nắng ngoài này luôn hả???
Vào nhà rồi mà cả Thiên Trang và Thiên Di cứ liếc qua liếc lại nhìn nhau rồi nhìn sang Emila đang cười bẽn lẽn trước mặt. Còn cái ông Nhật Nam đó thì vào trong đó hội ngộ với Thiên Minh và Hải Phong rồi.
- Hehe… Emila… cô với ông Nam quen nhau từ khi nào zậy??? – Thiên Trang cười tủm tỉm hỏi, mục đích là moi được thông tin gì đấy để đi bà tám lại với mấy người kia ^^
- Còn nữa còn nữa, quen nhau từ khi nào, trong hoàn cảnh ra sao? – Thiên Di cũng chen ngang vào, cô rất muốn biết Nhật Nam khi tán tỉnh người con gái khác có biểu hiện rõ rệt ra sao.
- Còn nữa, ai là người tỏ tình trước? Tỏ tình ở đâu? Có lãng mạn không vậy?
- À đúng rồi, vậy hai người định lúc nào mới cưới nhau?
- Bây giờ về ra mắt chúng tôi đấy hả?
Hai cô nương đó cứ ngồi hỏi liên tiếp câu này đến câu khác khiến cho Emila đến chóng mặt không biết nên trả lời người nào trước và trả lời câu nào trước.
- À… ừm… chúng tôi nói chuyện lần đầu tiên với nhau là lúc…
Tính tình… tính tình…
Đang đến lúc hấp dẫn nhất thì cái chuông cửa ngoài kia réo ầm ĩ, còn kèm thêm cái giọng thói thánh thót của Song Thư nữa chứ!
- Mở cửa, nhanh mở cửa đi, nắng quá!!!
- Hừm! – Thiên Trang bực bội đứng dậy đi ra ngoài, cô tức lắm, nhỏ Song Thư này sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc cô đang ngồi hóng chuyện.
- Chúng ta ra đó luôn đi. – Thoát được hai cô “phóng viên dởm” Emila nhanh chân chạy ra ngoài theo Thiên Trang luôn và Thiên Di không còn cách nào khác là đành phải đi theo.
- Ế ế, bạn iu dấu của tôi ơi, lẹ lẹ chút đi, nắng quá! – Song Thư đứng nhảy đôm đốp ngoài cửa, một tay víu lấy cái mũ rộng vành trên đầu của mình, tay kia thì cầm lấy cánh cửa mà day day. Hình như đi xa năm năm cô nàng này càng có xu hướng bạo lực hơn thì phải.
- Con kia, mày tính làm mòn cửa nhà tao hở??? – Thiên Trang đứng chống nạnh trừng mắt hỏi, dám phá nhà cô à? Cho ở ngoài đường luôn nhá!
- Chào em, Thiên Trang! – Hoàng Nguyên (Andrew) mỉm cười, kéo sự chú ý của Thiên Trang về phía mình, anh đang rất nhớ cô em gái yêu quý của mình đây!
- Anh Hoàng Nguyên! – Thiên Trang nhãy cẩng lên rồi nhanh chóng mở cửa ra, sau đó thì Song Thư chạy tọt vào. – Trời, cái con nhỏ này, làm tao mất cả hứng hội ngộ! – Liếc xéo con bạn một cái sau đó mở cánh cửa thêm rộng ra một chút để cả hai chàng trai ngoài đó đi vào.
- Lâu quá không gặp mấy đứa! – Minh Anh đi vào sau Hoàng Nguyên, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy. Rồi sau đó bị Song Thư kéo ngay vào trong.
- Sao anh ấy lại có thể chịu đựng một con nhỏ bạo lực như nó ta? – Thiên Di quay sang nhìn Thiên Trang và Emila thắc mắc, còn Hoàng Nguyên thì đang đứng như trời trồng vì tự nhiên mình đang là diễn viễn chính thì một phát thành diễn viện quần chúng đứng để trang trí!
- Ê, không định chào mừng anh hai đấy à? – Đứng vòng tay ra trước ngực, Hoàng Nguyễn thưng thửng nhìn đứa em gái mình đang hậm hực nhìn Song Thư.
- Á quên mất! Anh hai yêu quý!!! – Hai anh em lại ôm chầm lấy nhau giữa trời nắng chang chang như hai người tửng.
- Đi vào nhà thôi, nắng quá kìa! – Thiên Di kéo nhẹ nhẹ vạt áo của Thiên Trang rồi cười cười, cô cũng không chắc là mình có nên phá hỏng phút hội ngộ này không nữa vì trông hai anh em họ vui vẻ đến thế kia mà.
- Ừm, vào nhà đi.
Cả bốn người vào nhà.
- Ủa? Anh Minh Anh đâu? – Hình như Song Thư vừa ở trong phòng bếp ra, mới vừa thấy mặt của bốn người ngoài này đi vào thì hỏi ngay.
- Chồng mình không lo quản lý đi hỏi mấy đứa này làm gì? – Thiên Di cười tủm tỉm hỏi lại.
- Xùy xùy, chồng gì mà chồng chứ? Ảnh là người yêu thôi! – Dong Thư gạt phăng câu đùa giỡn của mấy con bạn đi, nhìn cô bây giờ cón vẻ trưởng thành hơn xưa rồi.
- Đùa thôi, mấy ảnh đã vào trong căn phòng bí mật gì gì đấy rồi! – Thiên Di ngã người xuống sofa và cười thoải mái, hình như cô có chuyện vui!
- Anh Hoàng Nguyên, anh không… Ủa? Đâu mất tiêu rồi??? – Thiên Trang định quay lại nói gì đấy với Hoàng Nguyễn ai ngờ chẳng thấy tăm dạng của anh ta đâu cả? Không lẽ căn phòng bí mật này có nhiều đường vào sao?
- Mấy thằng cha này thật là! – Song Thư nhăn nhó – Vừa về đã tụ tập.
Vậy là cả bốn người bắt đầu ngồi đó tám và cái buồn cười nhất là họ quên luôn chuyện của Emila và Nhật Nam. Chiều nay họ sẽ đi thăm một người bạn cũ!
Khoảng một tiếng sau thì mấy chàng trai đó cười tủm tỉm từ trên lầu đi xuống.
- Sao, mấy bà tám đã tám hết chuyện chưa zậy? – Giọng của Nhật Nam nói đầu tiên, đúng là mấy cái ông không có tình người, tự dưng đến đây rồi kéo nhau vào trong đó bàn chuyện bí mật để các cô phải chờ lâu thế. Ơ… nhưng có điều…
- Sao lúc nãy mấy anh đi vào từ tầng trệt mà bây giờ lại đi ra từ tầng hai??? – Thiên Trang tròn mắt, hừm, suy nghĩ của cô là đúng, căn phòng bí mật đó có rất nhiều cách để vào! Lúc nào rỗi cô phải cạy hỏi Hải Phong mới được.
- Ờ… thì… thôi bàn việc chính luôn đi! – Hoàng Nguyên nói lảnh sang chuyện khác trong khi mấy anh kia người nào người nấy về chỗ ngồi với “vợ yêu” của mình.
- Việc gì vậy??? – Song Thư nhìn quanh hỏi, gì chứ ngồi bàn bạc lâu vậy thì chắc là vụ gì đó hấp dẫn rồi.
Mọi người nhìn nhau mà không hề để ý có một cô nương đang cười tủm tỉm.
- Ừm… anh và Thiên Di sắp cưới nhau! – Thiên Minh dõng dạc tuyên bố chuyện trọng đại này, anh rất vui khi cuối cùng cũng đến cái ngày mà hai người họ được ở bên nhau.
- Hả? – Trừ các anh ra thì các cô ai cũng há hốc nhìn nhau.
- Làm gì ngạc nhiên dữ vậy? Trai lớn có vợ, gái lớn có chồng, có vấn đề gì à? – Thiên Di thấy mấy nhỏ bạn của mình cứ quan trọng hóa vấn đề làm cô phát ngượng nên hừng hực khí thế đáp lại. Cô thấy mình nói đúng mà!
- Hahahaha…! – Còn mấy người kia sau khi nghe câu nói hùng hồn của Thiên Di xong thì cười ha hả.
- Thôi thôi thôi, đừng có làm người ta ngại nữa kìa!
Phải một lúc sau thì cả bọn mới thôi cười, không ai ngờ được là Thiên Di hiền lành thục nữ mà lại dám nói câu như vậy. Cả Song Thư mà còn chưa dám nhận Minh Anh là chồng mình nữa là!
- Thiệp mời đây, nhận đi. – Thiên Minh cầm ra một xấp thiệp cưới đỏ chói phát ỗi người một tờ, à không, cái đó là chỉ đối với Hoàng Nguyên thôi chứ bây giờ ai cũng đã có đôi có cặp cả rồi nên hai người một tờ!
- Em nhất định sẽ sang Nga để chúc mừng đám cưới cho hai người mà. – Thiên Trang cười tươi rói nhìn nhìn tấm thiệp trên tay mình.
- Nè, như đã bàn bạc, tôi xong thì mấy cậu cũng chuẩn bị đi là vừa. – Thiên Minh nháy mắt tinh nghịch nhìn mấy tên chiến hữu của mình.
Thì ra, nãy giờ mấy ông này ngồi trong đấy cả tiếng đồng hồ là bởi vì bàn bạc xem người nào cưới trước!
Vậy mà cứ quan trọng hóa vấn đề lên!
- Tới ai? – Các cô hào hứng nhìn xung quanh để xem xem anh chàng nào có biểu hiện khác thường nhất lúc này.
- Này, anh ở trong đấy cả buổi để làm gì vậy? – Thiên Trang ghé sát tai hải Phong hỏi nhỏ, cô rất tò mò muốn biết.
- Anh làm giấy bóc thăm số thứ tự để tụi nó bóc xem ai cưới trước đấy mà! – Hải Phong âu yếm ghé sát tai Thiên Trang và trả lời.
Sau khi nghe xong câu trả lời của hải Phong thì Thiên Trang suýt nữa thì ngã luôn xuống ghế. Cô không ngờ là mấy tên này lại có lúc trẻ con như vậy.
- Đến lượt Minh Anh đấy! Haha! – Nhật Nam cười hớn hở trong khi Song Thư thì tự nhiên đỏ cả mặt.
- Cười cho lắm vào, sau tôi cũng là cậu mà. – Minh Anh thấy “vợ yêu” của mình bị soi dữ quá nên nhảy vào nói liền, làm người ngượng lúc này chính là Emila.
- Hai người dấu kỹ quáááá!!! – Và sau đó là một tràng cười vỡ bụng, đương nhiên cặp cưới cuối cùng là Hải Phong và Thiên Trang rồi!
- Haiz, sao cái số tôi đến bây giờ vẫn ê sắc ế thế chứ??? – Hoàng Nguyên thấy mọi người cứ cười cười nói nói mà thở dài nặng nhọc, không biết đến bao giờ anh mới tìm thấy người con gái của mình nữa đây!
- Haha, ai bảo cậu tham công tiếc việc cho lắm vào rồi bây giờ ngồi đây than thơt! – Thiên Minh cười ha hả, nhưng anh cũng phải cám ơn Hoàng Nguyên nhiều lắm, vì nhờ cậu ta tham công tiếc việc mà anh cũng có nhiều thời gian để ở bên Thiên Di hơn!
- Chúng ta ăn cơm đi! Đói quá!
Lại một lần nữa, sau năm năm xa cách, thời gian lại giúp họ trở thành những con người trưởng thành hơn và bây giờ, họ và vui vẻ quây quần bên nhau để ăn chung một mâm cơm trong không khí hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...