Không gian sang trọng, tiệc sinh nhật lộng lẫy, đèn và hoa đua nhau tỏa sáng.
Ồn ào, náo nhiệt!
Không khí của buổi tiệc xem ra chỉ dành cho giới thượng lưu. Đúng vậy, đây không chỉ là bữa tiệc sinh nhật đơn thuần, chỉ những ai có mặt ở đây mới hiểu ý nghĩa thực sự của nó, bất quá cũng chỉ là tạo mối quan hệ trên thương trường, đấu ngầm có, nịnh nọt có, đủ mọi thể loại.
Dương Chi Anh ngán ngẩm đứng một chỗ khuất của nhà hàng nhìn ra, cô không thích tiệc tùng ồn ào cho lắm. Vui thì ít, tâm cơ thì nhiều.
Thật giả tạo!
“ Chi Anh. Em còn chưa thay đồ hay sao? Sắp đến giờ khai tiệc rồi đấy!”
Phía sau, chị dâu Nhã Như trong một bộ váy bầu hiện đại màu Xanh ngọc bích vỗ vai Chi Anh, mà cô lúc này vẫn đang trong tình trạng quần jean và áo sơ mi, có mỗi mái tóc là đã được chỉnh sửa qua một chút.
“ Em nhất định phải thay đồ sao?”
Cô hỏi lại, cho dù đã biết đáp án.
“ Phải. Nhanh lên. Kẻo mọi người không vui “
Nghe chị đến đây, đôi mắt sáng của Chi Anh bỗng cụp xuống. Có bao giờ họ để ý tới sự tồn tại của cô sao.
Nhã Như đưa mắt nhìn theo bóng dáng lẳng lặng rời đi của Chi Anh khuất sau cánh cửa phòng thay đồ. Chị khẽ buồn, con bé này đã đi xa được nửa năm rồi, chị nghĩ cô đã hẳn nguôi ngoai được phần nào, nhưng chị lầm rồi.
“ Cứ kệ con bé tự quyết định đi em. Nó lớn rồi. Một ngày nào đó mọi chuyện sẽ ổn thôi. “
Dương Hoàng bước ra từ sau cánh cửa, nhẹ nhàng ôm lấy vợ, anh biết, ngày đó rồi cũng sẽ đến, bọn họ không thể trốn tránh được sự thật.
.......................
Siêu xe thể thao màu bạc dừng một vòng rất chuẩn xác trước cửa nhà hàng sang trọng. Chỉ bằng sự xuất hiện của chiếc xe đã kéo được hầu hết sự chú ý của người đi đường. Cho đến khi chủ nhân của chiếc siêu xe bước xuống, ánh mắt của người ta không còn gọi là ái mộ nữa mà là trầm trồ khen ngợi. Mọi người thầm hỏi nhau đã nghe qua câu :” Người đẹp đi xe đẹp “ chưa?
Dáng người cao đạt tiêu chuẩn người mẫu cộng thêm khuôn mặt vượt xa các minh tinh khiến cho Tiêu Thiên Hải nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý. Với anh, loại ái mộ này mà nói hầu như ngày nào cũng tiếp xúc qua, cho nên cũng thành tỉnh bơ,trực tiếp tiến đến sảnh chính.
Khi đi ngang qua phòng thay đồ, do hệ thống cách âm không được tốt, Tiêu Thiên Hải rõ ràng nghe được một giọng nói non nớt phát ra từ bên trong, mơ hồ lại là một câu có phần... thô lỗ?!
Chậc, thời buổi này rồi còn có phụ nữ lỗi thời như vậy?
Anh thầm nghĩ, sau đó liền không để ý nữa, tháo kính đen đi vào trong phòng tiệc.
Bên này, ai đó cũng không phát giác được lời mình nói đã bị nghe thấy, vẫn tiếp tục la lối.
“ Cô ơi, cô làm ơn đi. Cô không chịu hợp tác, giám đốc sẽ không trả tiền thuê cho tôi đâu. “
Bên cạnh, chị gái nhân viên trang điểm ôm một đống thứ đồ phụ kiện son phấn, trên mặt còn thống khổ đến trợn mắt, tầm này kiếm miếng cơm cũng thực vất vả.
Mặc kệ cho chị gái kia nhăn nhó đến mức nào, Chi Anh vẫn nhất quyết không cho chị ta động vào mặt mình. Cô cực kỳ ghét mấy cái vẽ vẽ vời vời lên mặt, mà mặt cô không đến nỗi nào, sao cứ muốn vẽ lên vài nhát hả?
Còn nữa, chị dâu nghĩ gì mà đem chuẩn bị cho cô giày cao gót? Mấy người này bị cuồng chiều cao của cô rồi à? Sao cứ thích trêu ngầm vậy? Hơn nữa, cô trước giờ chưa từng mang giày cao gót, làm sao mà đi đứng dễ dàng cho được. Ngộ nhỡ không cẩn thận đo đất ở ngoài kia thì sao?
Cô thầm kêu khổ đầy đầu, sớm biết như thế này thì cô đã liều chết ở lại bên kia với ai đó cùng nhau bồi đắp tình cảm rồi, chứ ai muốn về đây cho người ta hành xác mình làm gì.
....
Ngay khi Tiêu Thiên Hải tiến vào, sự xuất hiện của anh khiến cả đám người có chút ngừng thở. Soái, quá soái đi.
Âu phục vest đỏ trẻ trung thanh lịch được cắt may tỉ mỉ càng khiến anh nổi bật, nam ghen tị, nữ si mê.
Khuôn mặt góc cạnh ngay sau đó tung ra chiêu sát thương trí mạng khiến đám con gái thiếu mức phun máu mũi.
“ A Hải, sao lại trễ như vậy?”
Tiêu Ân từ phía xa tiến đến, rất có tâm đạp ngay cái công trình mà con trai gày dựng nãy giờ xuống vực sâu không còn một dấu vết.
“ Ba. Không phải bữa tiệc còn chưa có bắt đầu sao”
Anh phản bác. Cực kỳ không vui khi bị phụ huynh chỉ trích.
“ Thôi không nói nữa. Mau cùng ta đi gặp mặt vài người “
Giờ phút này, mọi thứ đã thuận lợi để bắt đầu bữa tiệc.
Giữa lúc MC đang phát biểu, Chi Anh lén lút đi vào xen lẫn với đám người trước một số con mắt của mấy người đứng gần đấy. Cảm thấy có chút không đúng, cô phát hiện người ta đang kỳ quái nhìn mình. Đã vậy, cô đây đường đường chính chính đi vào vậy.
Hôm nay anh trai có tâm chọn cho cô một bộ váy quây ngực với tông màu trắng kết hợp với tím công chúa, phần chân váy kết hợp giữa chất liệu voan và lụa xòe vừa phải che đi nửa đôi chân trắng ngần, phía eo còn thắt chiếc nơ nhỏ đồng màu. Đáng chú ý là phía cổ có một lớp voan yếm trắng mỏng ôm trọn lấy chiếc cổ nhỏ, cư nhiên để lộ đôi vai và đôi tay ngọc, ở cổ tay còn đeo một chiếc vòng lụa có bông hoa hồng bạch càng làm tăng thêm điểm đài các. Nhìn thế nào cũng có nét xinh đẹp dễ thương. Mái tóc đen thẳng đã bị uốn xoăn nhẹ màu nâu cafe, trên tóc còn cài thêm một chiếc bờm ngọc trai đơn giản. Tất cả chỉ như làm nền cho khuôn mặt tỏa sáng. Đặc biệt là mặt mộc!
Có trời mới biết khi nãy cô đã vật lộn với chị gái trang điểm kia như thế nào, cuối cùng vẫn là chịu thua để chị vẽ chút son hồng nhẹ lên môi.
Còn nữa, cái thứ quái quỷ kia đang hành hạ hai bàn chân của cô kia, bây giờ Chi Anh chỉ ước đá văng nó ra mà đi... chân đất. Nhớ hồi nãy ở trong phòng thay đồ luyện tập đi một chút nên mới tới muộn, lại còn suýt nữa vấp ngã ở cửa khiến hai tay bảo vệ có cơ hội cười nhạo cô.
Rõ tức.
Đang lúc hậm hực, phía trên đài lại vang lên giọng một người phụ nữ. Chi Anh bất giác nhận ra giọng nói ấy, ánh mắt cũng hướng về phía sân khấu. Người phụ nữ dáng cao, khuôn mặt sắc xảo, khí chất trên người bà ấy rất quý phái.
Phải, đó chính là mẹ của Chi Anh!
Bà ấy là người mà cô rất khao khát một cái ôm, một cái xoa đầu hay một câu quan tâm giản dị. Lắm lúc, cô tự hỏi, phải chăng mẹ giận cô điều gì? Sao mẹ không thương cô? Những lúc như vậy, cô chỉ có thể tự an ủi mình rằng mẹ rất bận, mà sự yêu thương cũng không nhất thiết phải bộc lộ ra bên ngoài. Có lẽ vậy.
Suốt bữa tiệc, Chi Anh như bị lãng quên chỉ trốn trong góc khuất ngồi... ăn.
Nói nhảm, đi dự tiệc mà không ăn thì đi làm gì. Dù sao thì cô cũng không cũng không có phận sự gì, cho nên là cứ ăn thôi. Hơn nữa lại lợi dụng khăn trải bàn che đi đôi chân trần đã được giải thoát khỏi giày cao gót từ lúc nào. Lại nói, cô rất ít khi tham gia những loại xã giao như thế này nên hầu như không ai biết thân phận của cô, có lẽ họ chỉ nghĩ cô là con gái của một nhà nào đó mà thôi. Thỉnh thoảng lại có mấy anh chàng hoa hoa tới làm quen nhưng trước thái độ hờ hững cúi đầu ăn của Chi Anh thì lại lặng lẽ rút lui.
Cho đến lúc miếng bánh ngọt thơm hương dâu vừa yên vị trọng miệng thì một giọng nói vang lên bên cạnh khiến Chi Anh nuốt vội xuống, xém chút nữa nghẹn.
Ác, quá ác.
“ Anh Tiêu, đây là đứa con gái duy nhất nhà tôi.”
Chi Anh ngơ ngác nhìn ba mình. Lại chuyển mắt qua phía mẹ, chỉ thấy bà cười rất tươi, ngó sang anh trai bên phía sau ba thì mặt lại trầm xuống.
“ Chi Anh. Đây là Tiêu tổng và con trai ông ấy. Con chào hỏi họ đi “
Ba cô một lần nữa nhắc nhở khiến Chi Anh lúc này mới chú ý tới thì ra bên cạnh còn có hai người lạ mặt khác nữa. Một người đàn ông trung niên rất lịch sự, bên cạnh là một người thanh niên trẻ rất đẹp nhưng ánh mắt có gì đó rất không vui. Cả hai xem ra điều là người Hoa thì phải.
“ Chào chú Tiêu. Cháu là Dương Chi Anh.”
“ Chào cháu. Chi Anh, tiếng Trung của cháu rất tốt nhỉ?”
Tiêu Ân nhìn cô cười cười, xem ra rất hài lòng.
“ Bác quá khen rồi. “
À quên, còn người kia cô cũng phải chào hỏi nữa, anh ta bộ dáng sao lại đẹp vậy nhỉ.
“Chào anh...”
“ Gọi tôi Ryan “
Tiêu Thiên Hải thức thời lên tiếng. Anh nhận ra giọng nói này, chính là cái giọng non nớt như trẻ con ban nãy ầm ĩ mà anh nghe thấy lúc đi ngang phòng thay đồ.
Anh đưa mắt khẽ liếc xuống chân ai đó. Chân không dài, vì giày cao gót mà cao lên một chút, hơn nữa đúng là không có đi giày cao gót bao giờ nên chân rất ngượng nghịu. Xem ra hơi lạc hậu thật. Nhưng khuôn mặt cũng rất ưa nhìn nha. Quả đúng như những gì anh nghe được, thật không có trang điểm.
Đúng lúc Tiêu Thiên Hải đang đánh giá người đối diện một chút thì giọng nói của người ba yêu quý lại vang lên:
“ Cháu gọi nó là Thiên Hải được rồi. Ryan cái gì tên nó hồi còn du học ở Anh thôi “
Một lời này, Tiêu Thiên Hải biết mình đang rơi tự do.....
Anh sao lại có người ba thích dìm con mình như vậy?
Mà trời sinh anh thính lực cực kỳ tốt nên mấy chữ của ai đó cũng nghe rõ mồn một.
Máu nóng như muốn xông lên ngập não.
Cô nói ai... màu mè?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...