Siêu xe thể thao màu đỏ rực bóng loáng từ ngã rẽ lượn một vòng, chuẩn xác dừng lại trước cánh cổng màu bạc đã mở sẵn.
Tiêu Thiên Mặc tiêu sái bước xuống từ cửa xe, tầm mắt có chút không hiểu phóng tới bậc thềm trước khu vườn cỏ xanh đã bị tuyết phủ trắng.
Chi Anh hôm nay sao lại lạ như vậy? Nếu như mọi khi, thấy anh về, cô sẽ mặt mày hớn hở chạy ra ôm chặt lấy anh, miệng nhỏ còn hậm hực trách anh tại sao lại về muộn.
Nhưng hôm nay thì khác!
Chi Anh nhỏ bé ngồi đó, chiếc áo dạ màu xanh dương lấm tấm tuyết, ánh mắt nhìn xuống nền tuyết đến thất thần. Chắc chắn không có phát hiện ra sự hiện diện của anh.
Cước bộ tăng nhanh, Tiêu Thiên Mặc bước tới ngồi xuống cạnh cô, khẽ gọi:
" Chi Anh "
Chi Anh vẫn không có phản ứng.
Cho đến khi anh trầm giọng gọi một lần nữa, cô mới giật mình ngẩng đầu nhìn anh.
" Mặc! "
Cô nghẹn giọng gọi anh, hai tay vòng lại ôm lấy thắt lưng anh.
" Sao vậy? Có chuyện gì sao? "
" Mặc. Bao giờ anh đi Thượng Hải "
" Em biết rồi sao? "
" Lâm Ái nói cho em biết "
" Ừm. Hai ngày nữa anh sẽ đi "
Bàn tay anh ấm áp vuốt mái tóc tơ mềm của cô. Nếu Chi Anh không hỏi, anh còn định không nói cho cô biết. Anh biết cô nhóc này sẽ chẳng chịu được khi vắng anh lâu.
" Em buồn sao ? "
Không buồn mới lạ, một tháng không gặp cô sợ mình sẽ phát điên mất.
Nhưng cô chẳng trả lời, mặt nhỏ vùi vào lồng ngực ấm áp của anh. Cô không muốn anh phải bận tâm quá nhiều.
" Sao lại ngồi ở ngoài này, em không lạnh sao?"
Anh nhéo nhẹ gò má trắng kia, thật chỉ muốn âu yếm hai gò má ấy.
" Không lạnh. Em ở đây đợi anh về mà "
Cô lắc đầu, mỉm cười nhìn anh.
" Sao? Đợi anh kiểu này sao? Đợi anh mà ngay cả lúc anh về cũng không biết sao?"
" Xời. Em mặc kệ anh đấy. Không quan tâm nữa "
Chi Anh hừ mũi, thoát ra khỏi lòng anh định đứng lên thì vết thương ở gối lại truyền tới cảm giác đau khiến cô suýt chút nữa đứng không vững.
Tiêu Thiên Mặc nháy mắt liền phát hiện, lo lắng hỏi:
" Chi Anh. Chân em sao lại.."
" A. Ngồi lâu nên bị tê chân thôi. Không sao, em đi nấu bữa tối cho anh"
" Thật sự?"
Tiêu Thiên Mặc nghi ngờ nhìn cô, vẫn là cảm thấy chân cô không bình thường.
" Thật. Anh còn dám không tin em?"
..........
Ngày Tiêu Thiên Mặc đi Thượng Hải, anh bị Chi Anh chỉnh tới chỉnh lui.
Cái miệng nhỏ kia không ngừng nói, nói anh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt. Nói anh ngàn vạn lần không được để mình thiếu hụt đi kg nào, còn mạnh miệng dọa nạt anh đủ thứ.
Chi Anh nhiều lời như vậy, thế nhưng Tiêu Thiên Mặc lại chẳng hề cảm thấy đau đầu. Ngược lại trong lòng còn khẽ ấm áp vô thường, tại sao? Là anh biết được trên thế giới này vẫn còn có người vì anh mà lo lắng, vì anh mà hao tốn bao tâm tư.
Chi Anh nào biết, không chỉ có cô đơn phương buồn mà Tiêu Thiên Mặc anh cũng thật không cách nào vui được.
Anh quen có sự ồn ào đáng yêu của Chi Anh bên cạnh lâu rồi. Thậm chí còn xem đó như một điều không thể thiếu mỗi ngày.
Xa cô, anh thật sự buồn....
Bàn tay anh khẽ bẹo má Chi Anh, miệng yêu chiều nói.
" Ngốc. Ở nhà ngoan nhé! Chờ anh về"
Chi Anh ngược lại bĩu môi, hậm hực nhìn anh:
" Anh làm như em là trẻ con không bằng "
" Em so với Hàn Hàn hơn được bao nhiêu? Hử?"
" Mặc! Anh..."
Mấy người này, tại sao lúc nào cũng xem cô như một đứa trẻ vậy. Có cần mang chứng minh thư cho họ coi để biết một chút không.
Thấy Cô giận dỗi quay người đi, Tiêu Thiên Mặc không khỏi bật cười, còn nói cô không phải trẻ con sao?
Đôi chân dài thẳng tắp hướng phía sau Chi Anh đi tới.
Bất ngờ bị anh dùng một tay ôm từ phía sau khiến cô có chút giật mình.
Đang định hô lên lại bị một thứ trước mắt hấp dẫn khiến cô kinh ngạc.
Chậu hoa nhỏ bé nằm trên tay còn lại của Tiêu Thiên Mặc. Cô hai tay chậm rãi nhận lấy chậu hoa từ tay anh. Những bông hoa nhỏ bé đỏ rực rủ xuống như những chiếc lồng đèn tí hon. Nhìn đáng yêu vô cùng.
" Anh đi nhé. Ngoan đợi anh về "
Tiêu Thiên Mặc ở trên má cô nhẹ hôn, bàn tay vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, chẳng đợi cô trả lời thêm gì, anh nhanh chóng chui vào trong xe, đạp ga phóng đi, đáy mắt ẩn nhẫn một tầng không nỡ.
Chi Anh ngẩng đầu, nhìn theo phía xe anh rời đi. Khóe mắt trước đó cố nén cảm xúc mà đã đỏ lên, vài giọt trong suốt không kìm được liền rơi xuống.
Vậy là anh đi rồi, một tháng sau mới quay trở về...
Và rồi Chẳng ai thấy được, cả buổi chiều ngày hôm ấy, cô gái nhỏ tay ôm một chậu hoa đứng giữa khu vườn phủ đầy tuyết trắng, ánh mắt ướt đẫm cứ ngẩn ngơ thủy chung nhìn về một hướng....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...