Kế Hoạch Chinh Phục Thần Tượng

Bạn trai?
Hừm! Tất nhiên là sẽ không để cho người con gái của mình phải đi xe đạp tới trường trong khi mình có xe.
Chi Anh may mắn là một trong số những bạn nữ đó.
đáng tiếc, tình huống của cô lại khổ hơn họ một chút.
Vì sao à?
Tiêu Thiên Mặc anh là ai?
Là người của công chúng đó.
Nếu như mọi người phát hiện anh ngày nào cũng đưa đón một cô gái đi học, hẳn là ngày hôm sau sẽ lên trang nhất à coi.
Chi Anh thông minh mà, làm sao cô lại không hiểu được điều này chứ.
Vì vậy, sáng nào cô cũng nhảy xuống khỏi xe khi xe anh cách cổng trường tầm vài trăm met rồi quốc bộ.
Tiêu Thiên Mặc đối với việc làm này của cô cũng không có phản đối, ngược lại còn đồng tình.
Chỉ là lý do vì sao thì chỉ có trong lòng anh mới hiểu.
Lúc này, trong xe, Chi Anh loay hoay tháo dây an toàn, động tác có thể đem so sánh với ốc sên bò.
Trách cô sao được, ai kêu người nào đó cả ngày hôm qua bận bịu tới nỗi không có thời gian gặp cô.
Hại cô cả ngày ngồi nhớ anh, muốn gọi điện cho anh nhưng sợ làm anh thêm mệt mỏi. Muốn lao vào vòng tay anh, hưởng trọn cái ôm ấm áp từ anh.
Cô biết thời gian mình ở bên anh đang ngày càng dần trôi, cho nên chỉ cần có thời gian, điều duy nhất cô muốn là được ngả vào vòng tay anh, cùng anh cải trang đi dao khắp các cảnh đẹp của thành phố, cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem phim, chỉ có riêng thế giới của hai người mà thôi.
" Em vẫn như ngày nào, luôn muốn anh tháo dây an toàn giúp em"
Tiêu Thiên Mặc chợt nghiêng người qua tháo dây an toàn cho Chi Anh, khóe môi mỉm cười yêu chiều.

Nhìn khuôn mặt đẹp tựa bạch ngọc của anh gần trong gang tấc, nếu như là mọi khi, Chi Anh sẽ không nhịn được mà hôn lên má anh.
Thế nhưng bây giờ, ánh mắt vô hồn lại nhìn khóe môi đang mỉm cười của anh, thùy não đang hết sức tập trung tiêu hóa những lời kia.
Anh nói, cô trước đây luôn muốn anh tháo dây an toàn?
Đây, không phải là lần đầu tiên anh giúp cô sao?
Kỳ lạ!
Hai tháng qua, những việc nhỏ nhặt như thế này, cô nào dám để anh động tay.
" Chi Anh. Em sao vậy ? "
Thoáng giật mình khỏi suy nghĩ, Chi Anh lại tươi cười đáng yêu nhìn anh.
" Muộn rồi. Em vào lớp đây!"
Tay vội mở cửa xe, chân còn chưa kịp chạm đất đã bị anh kéo lại.
Chi Anh khó hiểu nhìn gương mặt đang cười kia.
" Còn chưa tạm biệt anh!"
Chi Anh à lên một tiếng, như thường lệ hôn nhẹ vào má anh, nhân lúc này cắn má anh một cái cho bõ tức, ai nói anh mị hoặc như vậy chứ?
Tiêu Thiên Mặc môi mỏng nâng lên một nụ cười nhìn theo bóng Chi Anh khuất sau cánh cổng trường.
Anh ước gì, mỗi ngày trôi qua đều có thể êm đềm như vậy!
Một lựa chọn ngẫu hứng không ngờ lại đem lại cho anh cảm giác thoải mái như vậy, để anh biết rằng, vẫn luôn có người chờ anh về, mỗi ngày sẽ nấu cơm cho anh, sáng sớm sẽ gọi điện nhắc anh thức dậy, sẽ gửi cho anh những tin nhắn đáng yêu đầy yêu thương.
Chiếc kính đen che đi đôi mắt phong tình mang theo ánh cười.
Chiếc BMW màu xanh dương lao vút về phía trước hòa mình vào dòng xe cộ giữa thành phố rộng lớn.
..............................
Trong phòng tập , những chiếc gương cỡ lớn treo bốn phía, nhưng hiển nhiên chẳng có cái nào có thể dùng để soi.
Chi Anh thất thần nhìn vào bức ảnh được dán trên chiếc gương trước mặt.
Chuyện hồi sáng khiến cô có chút hoang mang, nhiều lần đã tự dặn mình không nên suy nghĩ quá nhiều, rốt cuộc vẫn là bận tâm.
" Bạn học Dương. Bạn hôm nay không khỏe sao? "
Hoa Dao không biết đã ở phía sau cô từ lúc nào, vỗ vai cô thân thiết ngồi cạnh hỏi han.
" À. Không. Tớ khỏe! "
" Ồ. Này, hình như bạn đang suy nghĩ điều gì sao? Mình thấy bạn rất trầm!"
" Không có. Chỉ là tớ đói bụng chút thôi mà"
Chi Anh chột dạ cười trừ.
" Như vậy đi. Mình mời bạn đi ăn. Vừa hay mình cũng chưa có ăn gì!"
...
Hoa Dao cùng Chi Anh đi tới khu canteen của trường, hai người tự chọn một chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ, ngoài trời đã dần ngả sang màu xám xịt. Hình như sắp có mưa.

" Bạn thích Mặc Ca từ bao giờ vậy?"
Chi Anh mở lời, lựa chọn chủ đề mà hai người cùng yêu thích.
Hoa Dao nhấp một ngụm ca cao nóng hổi, ánh mắt lấp lánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
" Mình thích anh ấy ngay từ lần coi bộ phim đầu tiên của anh . Phải nói là, nhất kiến chung tình a"
" Hám trai quá!"
Chi Anh le lưỡi trêu chọc.
" Bạn còn nói mình ? Bạn thì sao?"
" Mình sao? Kỳ thực, mình là yêu giọng hát của anh ấy! "
Chi Anh mỉm cười, bắt đầu chìm đắm vào trong ký ức kia.
Đó là vào ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của cô, khi mà cô có đủ trưởng thành, đủ nhận thức được thế nào là yêu thương.
Sinh nhật!
Sẽ có bánh ngọt.
Sẽ có nến đủ màu sắc cháy sáng.
Sẽ được ước nguyện.
Sẽ được thổi tắt nến.
Sẽ có quà.
Và sẽ có gia đình.
Nhưng đó chỉ là " sẽ ".
Sinh nhật ấy, Chi Anh một mình ngồi trên chiếc xích đu nhỏ ở công viên.
Nhìn những đứa trẻ bé xíu đáng yêu đang ríu rít chơi đùa cùng ba mẹ, nét mặt ngây thơ vô tội cười thật sáng lạn, Chi Anh bất giác muốn được như chúng, vô lo, vô nghĩ, chỉ việc sống trong vòng tay yêu thương của mọi người.
Sắc trời nhanh tối, công viên đó cũng nhanh chóng thưa thớt người.
Chỉ còn lại mình cô là vẫn ngồi ở đó nhìn mười bảy ngọn nến đang cháy sáng trên chiếc bánh xinh đẹp.

Một ngọn gió vô tình thổi qua, những cây nến không chịu được liền vụt tắt.
Chi Anh ôm mặt bật khóc, có lẽ, chưa có một sinh nào được trọn vẹn!
Vào lúc, Chi Anh đang đứng bên bờ vực của nỗi cô đơn cùng tuyệt vọng, chỉ muốn mình có thể hòa tan vào một cõi hư vô nào đó, chấm dứt sự tồn tại của chính mình.
Từ đâu, một bài hát nhẹ nhàng cất lên.
Đó là một chiếc loa phát thanh của công viên đang phát một chương trình quà tặng âm nhảc nào đó.
" Gửi các thính giả đang nghe đài, trong cuộc sống của chúng ta hẳn ai cũng có những nỗi cô đơn riêng. Những lúc như vậy, mỗi người đều có những lựa chọn khác nhau cho lối đi riêng của mình. Chỉ cần là không từ bỏ, tôi tin ai cũng sẽ có cách vượt qua nỗi cô đơn đó. Có như vậy, cuộc sống mới trở nên tươi đẹp hơn, nhiều màu sắc hơn!
Sau đây là một ca khúc mà tôi muốn dành tặng cho những thính giả đang cô đơn và cảm thấy bế tắc. Ca khúc mang tựa đề: Tôi luôn bên bạn"
Sau đó, một giọng nam trầm ấm cất lên, giai điệu của bài hát như phối hợp nhịp nhàng với giọng người con trai ấy, buồn mà lại vui.
Chi Anh nín khóc lắng nghe, bài hát được hát bằng một thứ ngoại ngữ nào đó , cô nghe không hiểu.
Nhưng dường như tâm hồn lại cứ thả mình phiêu du theo những câu hát nhẹ nhàng ấy.
Cho đến khi rời đôi tay khỏi đôi mắt ướt đẫm, Chi Anh một lần nữa rơi nước mắt.
Trên chiếc bánh sinh nhật, một cây nến nhỏ vẫn đang tí tách cháy, hơi ấm tuy nhỏ nhoi nhưng cũng khiến cô đủ cảm thấy bàn tay ấm trở lại giữa mùa đông giá rét này.
Thời điểm đó, ngọn nến cùng bài hát ấy như một thứ ánh sáng mới trong tuổi thanh xuân của cô.
Cô cứ như vậy mà tìm ra được lối thoát cho cuộc sống cô đơn này.
Một cỗ ấm áp từ trong tim cứ liên tục trải khắp ra trong lòng.
..........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui