Căn tin hôm nay im ắng lạ thường.
Đội nấu ăn hăng hái ra trận, nồi thịt hầm bốc khói nghi ngút, ngày thường lũ quỷ đói này tranh giành nhau ngấu nghiến thức ăn mà giờ không một ai động đũa.
Bữa cơm trưa này có thể nói là bữa ăn thịnh soạn nhất mà bọn họ được ăn kể từ khi nhập ngũ, còn hoành tráng hơn cả bữa sáng nay nữa, thịt trắng da đỏ, cho dù ngày lễ tết cũng chưa chắc được đãi ngộ như vậy!
Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc ăn thập phần vui vẻ, thỉnh thoảng Ngụy Tuyết vừa gặm xương sườn vừa chào hỏi với các bộ đội đặc chủng xung quanh.
“Này, sao các anh không ăn đi? Thịt ngon lắm! Sao không ai động đũa vậy? Buổi chiều còn có huấn luyện đó!”
“Y tá Ngụy nói đúng!” Nguyên Soái không nhanh không chậm uống canh, thản nhiên nhắc nhở chung quanh, “Buổi chiều có huấn luyện nhiệm vụ ‘đặc biệt’, ăn cho no đi!”
“…”
Huấn luyện viên, anh cũng quá thiếu đạo đức đi!
Buổi sáng nhóm bộ đội đặc chủng này đã bị lừa thảm hại nên giờ sẽ không bị lừa nữa.
Huấn luyện viên buổi sáng cũng ân cần nhắc nhở họ như vậy, và kết quả ?
Không ăn! Kiên quyết không ăn! Dù sao ăn rồi cũng sẽ nôn ra… Sao phải chịu cái tội ấy!
Ngay khi giờ ăn trưa kết thúc, tiếng còi tập hợp vang lên bên ngoài.
Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy khi giờ ăn trưa kết thúc, vứt bát đũa chạy vội ra ngoài, không muốn nhìn miếng thịt trên bàn kia thêm giây nào nữa.
Hai chiếc xe tải quân đội đậu ở một bên sân tập, theo sau là mấy chiếc xe jeep, Nguyên Soái và Niếp Duy An đứng song song ở phía trước xe, phía sau họ là thượng sĩ đang chuẩn bị lên đường.
Niếp Duy An khi đến luôn mặc đồng phục huấn luyện hoặc áo khoác blouse trắng, nhiều lắm là đeo băng tay chữ thập màu đỏ.
Chưa ai nhìn thấy quân hàm của cô, lần này cô đổi thành quân phục, quân hàm mới tinh hai vạch một sao chói lóa muốn làm mù mắt của tất cả mọi người.
Chu Tường kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Chính: “Chuyện gì vậy, cô ấy thực sự là thiếu tá?”
Thiệu Chính khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Chuyện này nói sau!”
Nguyên Soái hai chân hơi tách ra, chân đi ủng quân đội, hai tay chắp sau lưng, đeo kính râm bản to, chiếc cằm kiên nghị khẽ nhếch, lộ ra vẻ đẹp trai khó tả.
“Các cậu đều là trinh sát mũi nhọn của quân đội! Lần này huấn luyện chính là khảo nghiệm kỹ năng điều tra và kỹ năng trinh sát!” Nguyên Soái vung tay lên, đuổi bọn họ vào khoang sau xe, thượng sĩ không cho bọn họ nhìn trộm bên ngoài, sau đó xe khởi hành.
Đến khi dừng lại, bọn họ đã đến một mảnh đất hoang trong rừng, nhóm bộ đội đặc chủng đang choáng váng bước xuống xe, mọi người đều có vẻ mờ mịt.
Nguyên Soái thổi còi nói: “Mục tiêu của các cậu là chiếm lấy Cao nguyên 143, phải dựa vào kỹ năng trinh sát để tìm được đường đi chính xác, đồng thời tránh khỏi sự truy kích và cạm bẫy của đội đối thủ và đội thứ ba! Đây là cuộc khảo nghiệm giữa trinh sát thực địa và phản trinh sát!”
Thượng sĩ bước tới đưa cho bọn họ một cái la bàn và một tấm bản đồ không nguyên vẹn, sau đó cho bọn họ rút thăm chia làm hai đội.
Đội thứ ba thì không cần phải nói, đó là đội bao gồm các thượng sĩ được lựa chọn từ lực lượng đặc chủng trước đây, đảm nhiệm nhiệm vụ tấn công và cản trở cả hai đội còn lại.
“Đội nào cắm được cờ ở cao nguyên 143 trước là đội thắng, đội thua sẽ bị trừ điểm!” Nguyên Soái lấy đồng hồ đeo tay ra, “Bây giờ là 14 giờ 23 phút, nếu không đội không đến đích trước 14:00 ngày thứ ba, cả hai đội đều sẽ bị phạt.
Tất cả mọi người chú ý – thời gian đếm ngược, nhiệm vụ bắt đầu!”
Hai nhóm người leo lên xe với vẻ mặt đau khổ, được đưa đến hai nơi khác nhau và bị ném vào rừng dọc đường.
Bữa sáng ói ra cái sạch sẽ, cơm trưa lại hầu như không ăn, hiện tại trong ba lô chỉ có nước và một chút lương khô, lại chỉ đủ ăn một bữa…
Mẹ kiếp… Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất a!
Niếp Duy An đi theo Nguyên Soái lên xe đi đến địa điểm cắm trại.
Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc vẫn là lần đầu tiên tham gia loại hình huấn luyện đặc biệt này, tò mò không nhịn được, giơ ống nhòm lên nhìn nửa ngày vẫn không thấy gì buồn bực hỏi: “Tại sao không nhìn thấy ai cả ?”
Niếp Duy An mở ấm đun nước, cười nói: “Cách nơi này ít nhất trăm cây số, lại ở trong rừng rậm, anh có thể thấy mới là lạ!”
Ngụy Tuyết tò mò hỏi: “Những người này sẽ không ăn gian đấy chứ? Nếu hai đội hợp tác, bao che cho nhau, sau đó cùng đến địa điểm cắm cờ thì làm sao phân biệt được thắng thua ?”
Niếp Duy An trợn tròn mắt: “Huấn luyện chính là chiến đấu! Hơn nữa… Em cho rằng bọn họ bất tài như vậy à ?”
Niếp Duy An nhảy xuống phía trước xe, đi đến bàn, chỉ vào màn hình máy tính và nói: “Nhìn xem, các chấm đỏ là đội một, và các chấm xanh là đội hai! Nếu bị bắn hoặc bỏ cuộc thì đèn tín hiệu tự động sáng lên, nó sẽ biến thành chấm màu vàng.”
Tống Đình Ngọc kinh ngạc nhìn những chấm rải rác trên bản đồ màn hình: “Vậy làm sao chúng ta có thể chắc chắn rằng họ không gian lận?”
“Ngốc!” Ngụy Tuyết gõ trán anh ta,“Nhiệm vụ lần này lại không cần tù binh, cho nên nếu họ gặp nhau thì sẽ xử lý nhau trước… Chúng ta có thể nhìn chấm xanh chấm đỏ là biết ngay mà!”
Niếp Duy An gật đầu: “Nếu họ thực sự có thể gian lận mà không bị phát hiện thì đó là kỹ năng của họ!”
Ngụy Tuyết bỗng nhiên thở dài: “Chị, trong ba lô bọn họ chỉ có mấy cái bánh quy nén cùng lương khô, họ có thể sống lâu như vậy sao?”
Niếp Duy An nhún vai: “Yên tâm đi, cho dù thời gian gấp đôi, thì những thứ này cũng đủ rồi, không chết đói được đâu!”
Tống Đình Ngọc thương hại nhìn những chấm xanh đỏ nhấp nháy: “Trong rừng rậm chuyện gì cũng có thể xảy ra, nguy hiểm nhiều như vậy… Thật sự là khó có thể chịu đựng!”
Niếp Duy An cười như không cười nhìn anh ta: “Đây không phải là cuộc sống quân ngũ mà anh hằng mong ước sao? Nam tử hán?”
Đôi mắt của Ngụy Tuyết mở to vì kinh ngạc, lập tức không khách khí cười to ra tiếng.
Tống Đình Ngọc lập tức đỏ mặt, xấu hổ hét lên: “Sao vậy, làm sao nào! Đó là điều mà một người đàn ông khao khát! Tôi, tôi …Tôi cũng có tâm huyết chứ bộ!”
“Phải! Phải!” Ngụy Tuyết buồn cười nói, “Nào, nam tử hán, chúng ta luyện hai chiêu đi!”
Trời sắp tối, điều kiện dã chiến tương đối khó khăn.
Đến đêm, Tống Đình Ngọc và Ngụy Tuyết không chịu nổi nữa.
Bữa tối có lương khô cũng không sao, ngủ trong lều cũng không sao, ngay cả tiếng tru của bầy sói trong rừng cũng có thể chịu được… Nhưng điều khiến họ không thể chịu đựng được là không có nước nóng để rửa mặt và tắm!
Niếp Duy An lắc đầu thở dài, quả nhiên vẫn là những con người chưa trải qua huấn luyện gian khổ…
Ngày đầu tiên đầy phấn khích qua đi, Ngụy Tuyết rất nhanh liền cảm thấy nhàm chán, ngồi ở trước bàn máy tính, hết lần này đến lần khác tán gẫu với người lính thông tin liên lạc.
Tống Đình Ngọc vốn tưởng rằng ra ngoài đi chơi có thể trốn được huấn luyện buổi sáng, không nghĩ tới sáng sớm ngày hôm sau đang ngủ say lại bị Niếp Duy An một cước đá xuống giường, lồm cồm bò ra khỏi lều.
Nguyên Soái có chút đăm chiêu nhìn bọn họ, bỗng nhiên xoay người vào trong lều, mặc đồng phục huấn luyện bước ra, đi theo ba người cùng nhau rèn luyện.
Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc dần dần bị tụt lại phía sau, Nguyên Soái và Niếp Duy An sóng vai chạy ở phía trước.
Không khí buổi sáng rất trong lành, sương sớm dính ướt ống quần, trên đầu còn có tiếng chim kêu thánh thót, thiên nhiên khiến con người cảm thấy thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Rất nhanh Ngụy Tuyết cùng Tống Đình Ngọc đã không thấy tăm hơi đâu.
Niếp Duy An nhớ lại chuyện ‘nói xấu sau lưng người’ khác liền có chút xấu hổ.
Nhưng cô ấy vẫn là không nhịn được, nghĩ ngợi một chút rồi mở miệng: “Huấn luyện viên Nguyên…”
“Không cần khách sáo, cô không cần kêu tôi huấn luyện viên!”
Cho anh mặt mũi mà còn kén cá chọn canh!
Niếp Duy An ở trong lòng bĩu môi, mặt không biểu cảm: “Được, hai ta cũng coi như chiến hữu! Tôi gọi tên anh nhé… Thế nào, Đại Soái?”
Nguyên Soái nghiêng đầu nhìn cô một cái, gật đầu ân cần nói: “Tiểu Duy!”
Anh mới Tiểu Duy! Cả nhà anh đều là hồ ly chín đuôi Tiểu Duy!
Niếp Duy An khóe miệng run rẩy, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Trước đây không hiểu chuyện, tôi nói bậy bạ, chỉ là nói đùa mà thôi… Anh đừng để bụng! ”
Nguyên Soái hờ hững “Ừm” một tiếng, chạy lâu như vậy mà vẫn không đỏ mặt, không thở dốc.
Cũng có thể là do mặt anh ta vốn dĩ đen, cho nên dù có đỏ cũng không nhìn ra được.
Niếp Duy An ác ý đoán.
“Cẩn thận!”
Niếp Duy An đang vừa chạy vừa suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng quát khẽ, ngay sau đó cánh tay bị siết chặt, cả người bị bị một lực mạnh kéo lấy, thiếu chút nữa không cẩn thận ngã nhào xuống đất.
Niếp Duy An trừng mắt nhìn anh ta, vừa muốn hỏi anh đang làm gì, liền cảm thấy dưới chân có gì đó không ổn.
Mặt đất mềm, mũi giày gần như chìm hẳn trong bùn, Niếp Duy An giật mình, vội lùi lại, xoa bùn trên giày, thở dài nói: “Tôi không để ý, cám ơn anh rất nhiều…”
Phía trước có một đầm lầy, chắc là còn sót lại sau khi một cái hồ nhỏ khô cạn, Niếp Duy An nhặt một hòn đá ném vào giữa, hòn đá nhanh chóng chìm vào trong đó.
Nguyên Soái ngẩng đầu nhìn sắc trời, xoay người nói: “Trở về đi!” Sau đó dẫn đầu chạy trở về.
Họ ra ngoài mà không mang theo bất cứ thiết bị liên lạc gì và họ có thể sẽ bị lạc nếu chạy quá xa về phía trước, Niếp Duy An lau mồ hôi và đuổi theo tốc độ của Nguyên Soái.
Nửa đường trở về gặp được Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc, họ đang ngồi dưới gốc cây trò chuyện, khi Nguyên Soái và Niếp Duy An chạy đến, họ lập tức trốn sau gốc cây.
Niếp Duy An vừa bực mình vừa buồn cười, chạy đến gốc cây liền tùy tiện nhặt viên đá lên ném về phía họ.
“Ôi –”
“Ngao –”
Niếp Duy An tức giận gầm lên: “Trở về!”
Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc vội vàng lăn ra, chạy trối chết.
Bữa sáng vẫn như cũ là lương khô.
Ngụy Tuyết cầm bình nước vẻ mặt thê lương hỏi: “Ngày nào cũng như vậy, ngay cả nước nóng cũng không có để uống… Chị, chị có chắc là chị sẽ không bị đau bụng kinh không??”
Niếp Duy An lắc lắc đầu: “Có nước uống là tốt lắm rồi… Bọn họ ở trong rừng, khát nước chỉ có thể uống sau khi lọc thô thôi!”
Ngụy Tuyết thở dài: “Làm quân nhân thật khó! Khó trách những nam nhân này có thể trở thành người chồng hai mươi bốn đạo hiếu…”
Niếp Duy An cười nhạo một tiếng :“Em vẫn chưa từ bỏ à?”
Ngụy Tuyết ánh mắt sáng ngời: “Chị, chị giúp em nghĩ ra ý tưởng đi, em muốn làm thân với anh Đại Soái!”
Niếp Duy An phất phất tay: “Chị không rảnh… Đừng trách chị không nhắc nhở em a, vấp phải cục đá cản trở thì đừng về khóc nhè đấy!”
Ngụy Tuyết căn bản không nghe, nhìn người đàn ông trên cao đang loay hoay với máy định vị.
Gió mùa thu hơi se lạnh, nhưng Nguyên Soái chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng nhét trong chiếc quần rằn ri rộng, chiếc thắt lưng da có khóa kim loại càng tôn lên dáng người hấp dẫn của anh, ung dung ngồi trên đất, co một gối lại, trông ngỗ ngược và đẹp trai.
“Nước miếng chảy ra rồi kìa!”
Ngụy Tuyết phản xạ có điều kiện lau miệng, lập tức phản ứng lại, xấu hổ trừng mắt nhìn Niếp Duy An một cái: “Chị thật đáng ghét!”
Niếp Duy An cảm thấy da đầu run rẫy, biểu cảm thê thảm.
Ngụy Tuyết không thể ngồi yên được nữa, chạy về phía Nguyên Soái với một trái tim xu nịnh.
Đôi tai của Nguyên Soái động đậy, không hề nhướng mi, anh xoay núm và từ từ điều chỉnh chiếc máy định vị.
Ngụy Tuyết nhoẻn miệng cười, lắc lắc bình nước trong tay, hỏi: “Anh đẹp trai, uống nước không?”
Nguyên Soái tập trung vào việc điều chỉnh dụng cụ, lạnh lùng trả lời: “Cảm ơn, tôi không khát!”
Ngụy Tuyết ôm bình nước ngồi xổm bên cạnh hắn, thở dài nói: “Không biết bọn họ bây giờ ở nơi nào? Anh xem ban đêm nhiệt độ hạ xuống, bọn họ không có gì ăn uống, còn có côn trùng, rắn, kiến, dã thú trong rừng… Haizz, thật đáng lo!”
Nguyên Soái có điểm không kiên nhẫn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô: “Cô muốn nói cái gì?”.
— Hết chương 6 —
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...