Kế Hoạch Chinh Phục Cô Vợ Lạnh Lùng Của Bá Chủ Hắc Đạo
Mà cũng không hẳn, đằng kia có một đám khói nhỏ
Uyển Thanh bước tiếp về phía trước thì thấy những căn nhà tranh đơn sơ được dựng tạm bằng lá cây. Các ngôi nhà này được xếp thành vòng tròn, xung quanh ngôi nhà to lớn nhất ở chính giữa. Cô quay lại:
- Hình như hòn đảo này vẫn có người sống.
- Có lẽ vậy.
Vừa dứt lời thì cô thấy có một người đàn ông đi ra. Anh ta có nước da hơi đỏ, chỉ quấn khố, đi chân trần.
Theo như Uyển Thanh và Hàn Thiên phán đoán thì đây có lẽ là nơi sống của "Thổ dân da đỏ".
Người đàn ông đó bước lại gần cô và hắn, soi từng chi tiết nhỏ rồi cứ nói gì đó
" Cứ lẩm bẩm ngôn ngữ ngoài hành tinh như thế bố ai mà hiểu được" - Cô và hắn think
**Sam bay đến thể kỉ 22, gặp bạn Doraemon yêu dấu, mặt như con gấu..., à lộn con chồn..., à lộn con mèo(nói như thế không bạn Mon giận là không mượn được đâu🐱🐱🐱)
Doraemon: Hello Sam, lâu ngày không gặp
Sam: Chào Mon, Sam muốn mượn một bảo bối
Mon: Sam muốn mượn cái gì.
(nói nhỏ: các bạn có đoán ra được Sam muốn mượn cái gì không, bạn nào đoán đúng thì tự thưởng cho mình một tràng vỗ tay vì sự thông minh nhé)
Sam: Sam muốn mượn "bánh mì phiên dịch" cho Thiên ca và Thanh tỉ.
Mon: (lấy ra) của Sam đây, giờ trả công cho tui đi
Sam: Ok, bánh rán đây (ôi không, tiền tiêu vặt tháng này của tôi)***
Sau khi ăn "bánh mì phiên dịch xong, Hàn Thiên và Uyển Thanh mới ngẩn người ra, hóa ra gười đàn ông kia nói thế này:
- Hai người này trông ngon quá, phải nói trưởng thôn cho người mang đi làm thịt ngay mới được
" Lẽ nào đây là thổ dân da đỏ ăn thịt người trong truyền thuyết"
Và câu trả lời là" Chính xác"
Khi kịp hoàn hồn thì họ đã bị đánh một cái sau gáy rồi ngất đi. Nếu như bình thường thì họ sẽ phản kháng lại được nhưng các bạn thử nghĩ xem, họ vừa rơi từ trên cao xuống nước, lại mặc quần áo ướt mấy ngày liền, không mệt mới là lạ đó.
~ Ta lại là dải phân cách thời gian~
Cô tỉnh dậy đã thấy tay chân mình bị trói chặt, đầu thì tựa vào vai hắn trong tình trạng giống hệt mình.
Nhìn xung quanh mới thấy đây là một căn nhà tồi tàn, ẩm mốc. Đối diện là 2 tên thổ dân đang nhìn vào họ bằng ánh mắt thèm thuồng.
Bây giờ, cô mới để ya thấy trong căn phòng này còn có một người đàn ông đang bị trói nữa. Ông ta khoảng 50 tuổi,trông khuôn mặt có vẻ là người trí thức Cô lay lau người hắn:
- Hàn Thiên...anh mau tỉnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...