Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo

Hàn Văn Quân quả thực muốn bóp vỡ điện thoại, cô cầm di động trong tay mà run run, không phải khẩn trương cũng không phải sợ hãi, mà là tức giận! Hạ Lập Nhân buổi tối hôm qua lúc ăn cơm rõ ràng đã đáp ứng chuyện của cô, cô vội vàng chạy về nhà cùng cha mẹ thương lượng chuyện này nên xử lý như thế nào, đã chuẩn bị ngày mai đi một chuyến đến Hạ gia. Cô làm sao có thể đoán được Hạ Lập Nhân luôn luôn nói một là một không thể là hai thế nhưng lại lật lọng! Cô cảm thấy rất tức giận, Hạ Lập Nhân ở lúc cô đang đắc chí đột nhiên cho cô một cái tát, cô vừa mới thương lượng với cha mẹ nhiều đối sách như vậy quả thực trở thành trò cười! Tất cả đều uổng công tính kế!

- ---

"Phốc!" Không giống như Hàn Văn Quân, một người khác lúc này đang nhìn thấy những dòng chữ trên Weibo lại bật cười.

Người này chính là Trịnh Cảnh Đồng.

Anh vẫn cảm thấy tính cách của Hạ Lập Nhân luôn làm cho người ta tức giận đến thấu xương, nhưng không thể tưởng được sẽ vì một người mà lên Weibo nói như vậy, xem ra chứng thật là yêu thiệt tình, bằng không theo tính cách của anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, bả đao đặt ở trên cổ cũng khó có khả năng bắt anh làm ra chuyện như vậy.

Ngủ ở bên cạnh anh ta Phó A Bảo mơ mơ màng màng dụi mắt: "Đêm hôm khuya khoắc anh cười gì vậy, quả thực ảnh hưởng đến giấc ngủ của em, không muốn ngủ thì anh qua phòng cách vách đi."


Trịnh Cảnh Đồng: "..."

Mình đây có trêu chọc gì đâu, không phải là đã cố gắng nhịn cười rồi sao, sao lại bị đuổi đi ra ngoài. Chuyện này không ổn lắm, chúng ta cũng đã kết hôn, hẳn là nên tương thân tương ái ở cùng một cái phòng nha.

Nhưng mà anh lại toàn tâm toàn ý nhìn cái bụng của A Bảo, cuối cùng vẫn ủ rũ ôm gối đầu ra khỏi phòng. A Bảo đang mang thai không thể chọc em ấy mất hứng, quên đi, đi ra ngoài thì đi ra ngoài đi dù sao cũng đã thành thói quen, cũng không có gì lớn, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được thôi.

Hạ Lập Nhân đăng bài trên Weibo xong thì sảng khoái tinh thần, anh lượn một vòng tìm Weibo của Thẩm Ninh trượt xuống một vòng, phát hiện gần đây Thẩm Ninh như cũ không có xuất hiện, trong lòng tuy rằng có hơi thất vọng, nhưng hiện tại anh đã đem hiểu lầm quan hệ của mình và Hàn Văn Quân giải thích rõ. Anh tin tưởng Thẩm Ninh sẽ không tiếp tục tức giận với mình.

Vừa mới chuẩn bị lên lầu tắm rửa đi ngủ thì điện thoại của anh vang lên, là tin nhắn Hàn Văn Quân gửi tới.

"Lập Nhân, không phải anh đã đáp ứng để cho em một chút thời gian sao, vì cái gì không nói với em một tiếng đã đăng lên Weibo rồi? Trong khoảng thời gian ngắn em cũng không biết nói với người trong nhà thế nào, quá đột ngột. Anh cũng không cho em có thời gian để chuẩn bị tâm lý." Hàn Văn Quân luôn lo lắng suy nghĩ mãi mới quyết định gửi tin nhắn mà không gọi điện thoại, bởi vì hiện tại cô đang nổi nóng, rất khó cam đoan trong lúc nói chuyện điện thoại sẽ tức giận, cô sợ quan hệ giữa hai người sẽ căng thẳng nên lựa chọn gửi tin nhắn, tin đăng lúc trước trên Weibo còn có thể sửa chữa được phải suy nghĩ chu đáo.


Cùng Hạ Tình tán gẫu nên bây giờ Hạ Lập Nhân đã thanh tỉnh, đối phương đang cố ý phá hư quan hệ của anh và Thẩm Ninh bọn họ là bạn nhiều năm như vậy nhưng đối phương không để ý tình nghĩa tính kế anh, mờ mờ ám ám, ngay cả quang minh chính đại ép anh vào góc tường như Liễu Dật cũng không bằng!

Hạ Lập Nhân mặt đen lên khi nhìn thấy tin nhắn, một lát sau trả lời:"Tôi cảm thấy không cần nhiều lời làm gì, trong lòng em đã rõ ràng."

Hàn Văn Quân nhận được tin nhắn trả lời nội tâm lộp bộp hạ xuống, thầm nói chẳng lẽ là Hạ Lập Nhân đã phát hiện cái gì? Không thể nào lúc trước không có phát hiện tại sao đột nhiên bây giờ mới phát hiện, không lý do, trừ phi...

Đương nhiên cô sẽ không nghĩ đến Hạ Tình người phá hư chuyện của mình, cô chỉ nghĩ tới một người.. là Thẩm Ninh.

Sáng hôm nay cô vừa mới đi tìm Thẩm Ninh, còn uy hiếp cậu ta, cậu ta trong cơn tức giận đã thách thức với cô, tuy rằng cậu ta luôn miệng nói không sẽ chủ động đi tìm Hạ Lập Nhân phá hư chuyện của cô nhưng loại chuyện này ai biết được, phải biết rằng cậu ta liên tục công khai làm ra nhiều chuyện thì việc gì cũng dám làm. Cậu ta vốn là tiểu nhân vô sỉ còn có chuyện gì làm không được, cho nên nếu quả thật có người phá hư chuyện của cô và Hạ Lập Nhân người kia cũng chỉ có thể là Thẩm Ninh! Không có người thứ hai!

Hàn Văn Quân cảm thấy phân tích của mình thực là có đạo lý, nếu như không có người châm ngòi, Hạ Lập Nhân tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy với cô, tuyệt đối là Thẩm Ninh ở giữa làm khó dễ! Tiện nhân này, lại trâng tráo cùng cô đánh đố ngay ngày hôm nay lại làm ra loại chuyện này!


Hàn Văn Quân tức giận đến tay run, cô hít sâu một hơi, sau đó ở trên điện thoại di động chậm rãi đánh chữ: "Có phải Thẩm Ninh nói cái gì với anh phải không? Đúng vậy, hôm nay em đi tìm anh ta nhưng em thật không có ác ý, em chỉ khuyên anh ấy trở lại bên cạnh anh. Em biết anh thích anh ta, anh càng tin tưởng lời nói của anh ta, nhưng chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy anh cảm thấy em sẽ hại anh sao? Em cũng không phải muốn nói Thẩm Ninh nói bậy, có thể anh ta đem em trở thành quân xanh, em không biết anh ta rốt cuộc nói gì đó với anh, nhưng mà Lập Nhân, nhân phẩm của em anh không biết sao, anh không tin em sao?"

Hàn Văn Quân nói những câu này chính là trả đũa, tuy rằng cô hoàn toàn là đổi trắng thay đen, nhưng loại chuyện này chỉ cần cãi bướng chết không thừa nhận ai cũng không thể làm gì được cô, lại không có chứng cớ chứng minh cô đã làm gì, cái cameras phỏng chừng không thể ghi âm, hơn phân nửa là không thể, vã lại cô có vận khí tốt góc độ của cô đứng rất khuất, căn bản camera sẽ không quay hình tới miệng của mình.

Cô hoàn toàn có thể đem sai lầm đổ lên trên người Thẩm Ninh, nói cậu lòng dạ hẹp hòi, ác ý bịa đặt, dù sao những tin đồn bên ngoài về cậu ta rất xấu chữ tín vốn không thể dựa vào. Cô giả vờ làm đối tượng xem mắt của Hạ Lập Nhân, Thẩm Ninh căm thù cô là chuyện rất bình thường, xuyên tạc sự thật châm ngòi cáo trạng với Hạ Lập Nhân cũng rất hợp lý.

Cô cảm thấy dù mình nói cho ai nghe mọi người cũng sẽ tin lí do biện minh này của cô, Hạ Lập Nhân có lẽ sẽ chần chờ, nhưng đối với Thẩm Ninh nhất định sẽ xem xét lại. Cô cũng không sợ mọi chuyện đổ bể, hai nhà quan hệ tốt như vậy, cô có thể chậm rãi vãn hồi, dù sao lúc trước trong ấn tượng của anh cô là người tốt bụng, thời gian lâu Hạ Lập Nhân sẽ suy nghĩ lại thôi.

Sau khi gửi tin nhắn xong Hàn Văn Quân cảm thấy yên tâm, biện pháp này mặc dù có vẻ là đường ngang ngõ tắt, nhưng hẳn là sẽ phá hư quan hệ của Hạ Lập Nhân và Thẩm Ninh. Sau khi suy nghĩ một chút cô không đợi Hạ Lập Nhân trả lời tiếp tục gửi thêm một tin nhắn: "Lập Nhân, em không muốn giải thích thêm cái gì, em đi thẳng ngồi thẳng, không có ý xấu, em đi tìm anh ta em thừa nhận, nhưng mà em không khuyên thành công, em cảm thấy nói cho anh biết cũng chỉ làm cho anh khó chịu mà thôi, nhưng em không nghĩ tới sự tình lại có thể như vậy, hiện tại em rất hối hận, nhưng có thể với anh ta mà nói em thật sự rất chướng mắt. Sau khi em gặp anh ta cũng không thể tưởng tượng lại gặp nhiều chuyện lèm nhèm như vậy, nhưng mục đích của em là muốn giúp người, cũng không nghĩ tới cần được ưu đãi gì nhưng không nghĩ tới lại bị đối đãi như vậy, trong lòng nói không khó chịu là giả. Anh ấy là người anh yêu, em không muốn như những người khác nói xấu anh ấy, em biết anh sẽ vô điều kiện đứng ở bên cạnh anh ấy, em cảm giác mình cố gắng mà chỉ nhận lấy đau khổ."

Cô nhắn những lời này xem như lấy lui làm tiến cô không tin mình nói như vậy Hạ Lập Nhân còn có thể vô điều kiện tin tưởng Thẩm Ninh.

Có thể cô không nghĩ tới, Thẩm Ninh căn bản không liên lạc với Hạ Lập Nhân, cậu và Hạ Lập Nhân hoàn toàn không còn qua lại. Sáng hôm nay sau khi Hàn Văn Quân đi tìm cậu, cậu cũng nghĩ mình nên cùng Hạ Lập Nhân có một kết thúc nên dứt khoát thay đổi số điện thoại di động, cậu không muốn tiếp tục đối diện với điện thoại mà ngẩn người. Mỗi lần Hạ Lập Nhân gọi điện thoại lại thì cậu chỉ có thể nhìn điện thoại ngẩn người, không đành lòng cúp nhưng đồng thời cũng không dám bắt máy nói chuyện, cậu sợ khống chế không nổi lại mềm lòng trở về bên cạnh Hạ Lập Nhân.


Hàn Văn Quân còn đang đắc chí, một phút đồng hồ sau điện thoại di động của cô vang lên, là điện thoại của Hạ Lập Nhân gọi tới.

"Uy." Hàn Văn Quân tập trung ổn định lại tâm trạng mới bấm nhận điện thoại, cô nghĩ thầm, mình đã nói ra như vậy, Hạ Lập Nhân không có khả năng hoàn toàn không tin cô đi?

"Em nói em đã đi tìm A Ninh sao? Em đã nói gì với em ấy? Em đã làm gì em ấy?!" Đầu bên kia điện thoại giọng nói của Hạ Lập Nhân trước nay chưa từng lạnh lùng như vậy.

Ít nhất khi Hàn Văn Quân nghe những lời này, cô có cảm giác dũng khí của mình như rơi vào hầm băng.

Đến bây giờ cô mới biết mình đi nhầm nước cờ, Thẩm Ninh căn bản không có đi tìm Hạ Lập Nhân!

Điều này làm sao có thể!

Hết chương 19.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui