"Linh Linh, con đã tỉnh chưa? Dậy ăn bữa đi, cũng không nên đi học trễ vào đầu tuần nhé." Mẹ Cố gõ gõ cửa phòng, giọng nói dịu dàng mang theo sủng nịnh vang lên.
"Đợi con tí." Cố Diệc Linh tìm được đồng phục mặc vào, mở cửa phòng ra, cùng mẹ Cố đi xuống tầng.
Cậu âm thầm đánh giá mẹ Cố , khuôn mặt bình thường nhưng mang theo khi chất trang nhã, trên mặt mang theo ấm áp mỉm cười chỉ có người phụ nữ sống trong hạnh phúc mới có được.
Đặc biệt ánh mắt bà nhìn về phía Cố Diệc Linh, không che dấu được tình thương của mẹ.
Cố Diệc Linh là một trẻ mồ côi, khi xuyên qua các thế giới hoàn thành nhiệm vụ, thân phận của cậu đa số cũng là trẻ mồ côi, cho nên khi gặp người thân nhiệt tình đối với cậu, cho dù chỉ là chuỗi số liệu, cậu cũng sẽ phá lệ quý trọng.
Ngồi trên bàn ăn, Cố Diệc Linh thấy cha Cố, Lục Côn Bằng.
Cho dù trải qua tháng năm, người vẫn được bảo dưỡng rất tốt, đang đeo lên một cái kính viễn thị xem báo của ngày hôm nay.
Khi mẹ Cố múc cháo cho ông ta, ông ta ôn hòa cười với mẹ Cố.
Nếu là người khác ngồi chỗ này, có lẽ sẽ hâm mộ cho rằng họ là một cặp vợ chồng ân ái, nhưng Cố Diệc Linh đã trải qua vô số thế giới, cậu thấy rõ ràng sự lạnh nhạt và chán ghét cố giấu ở trong mắt ông ta.
Lục Côn Bằng uống chút cháo, hỏi Cố Diệc Linh: "Tiểu Linh, gần đây con học tập thế nào? Có gặp khó khăn gì không?" Sắm chọn vai một người cha tốt quan tâm tình hình học tập con trai.
Cố Diệc Linh thu hồi ánh mắt, cúi đầu ưu nhã uống cháo, trả lời:" Gần nhất tình hình học tập đang căng thẳng.
Mẹ, con muốn thuê một phòng ở gần trường để tiện đi học, thời gian học tập cũng nhiều hơn".
Việc lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ Cố quyết định, cho nên Diệc Linh trực tiếp hỏi mẹ Cố.
Ánh mắt Lục Côn Bằng u ám, mẹ Cố nhíu mày: "Học tập không cần vất vả như vậy đâu, nhà họ Cố chúng ta không phải không nuôi nổi con.
Lại nói, sau học kỳ con phải đi nước A du học, con không muốn dành chút thời gian ở bên cạnh với cha mẹ sao?."
"Con muốn đi học ở học viện kinh doanh Nobbins quý tộc, trường học kia yêu cầu thành tích học tập rất cao.
Hơn nữa không phải con không muốn gặp cha mẹ, cha mẹ muốn gặp con thì trực tiếp đến tìm con là được mà." Cố Diệc Linh giống như học sinh cao trung, lắc lư cánh tay mẹ Cố làm nũng:"Mẹ, mẹ đồng ý với con đi mà~"
Mẹ Cố vươn ngón tay chọc nhẹ lên đầu con trai:"Được rồi được rồi, thật là không có cách với con mà.
Hôm nay mẹ đi xem phòng giúp con được không?"
"Không, con muốn tự mình chọn phòng ở, cha mẹ đến xem là tốt rồi." Diệc Linh yêu cầu nói.
Mẹ Cố bất đắc dĩ nói :" Đều nghe con, đều nghe con.
Đừng lắc mẹ nữa, tay sắp bị con làm cho gãy luôn rồi này."
"Cảm ơn mẹ" Cố Diệc Linh thân mật hôn má mẹ Cố một cái, cầm cặp sách chạy ra ngoài: "Mẹ, con đi học đây."
Mẹ Cố nhìn bóng dáng vội vàng của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi chưa biến mất.
Rốt cuộc có đứa con ưu tú lại hiểu chuyện, cho dù có ngẫu nhiên tùy hứng thì bà có lý do gì mà không thỏa mãn chứ?
Lục Côn Bằng đúng lúc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ đầy giả dối.
Cố Diệc Linh nhắm mắt ngồi ghế sau xe, khóe miệng khẽ nhếch.
Đã lâu cậu chưa ngụy trang thành học sinh cao trung chưa hiểu rõ sự đời, lại ngoài ý muốn cảm thấy không tệ lắm.
Tài xế nói:" Tiểu thiếu gia, chúng ta xuất phát nhé?"
Cố Diệc Linh cũng không mở mắt, trả lời: "Ừm, lái xe đi".
Đột nhiên cậu nhớ tới cái gì đó, ra lệnh nói :" Trực tiếp đến học, về sau không cần đi đón Sở Nguyệt Hân nữa."
"Vâng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...