Đúng là Cố Diệc Linh có quan tâm chăm sóc Sở Nguyệt Hân nhiều hơn các nhân viên bình thường, dù sao cậu cũng định chơi cô ta một vố mà.
Đôi lúc cậu sẽ hỏi han ân cần Sở Nguyệt Hân, điều này đủ để khiến cô ta thả lỏng cảnh giác với cậu, cho rằng Cố Diệc Linh đã hoàn toàn tin tưởng cô ta.
Một ngày nào đó của ba tháng sau, nhân lúc văn phòng không có ai, cô ta lén lút dùng USB sao chép một tập tài liệu không tên.
Đợi tới khi cô ta rời đi, Cố Diệc Linh và Thẩm Quân Lăng mới từ phòng nghỉ đi ra.
Thẩm Quân Lăng hừ lạnh nói: “Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa.
”
Cố Diệc Linh bĩu môi: “Trước kia anh còn thích người vong ân phụ nghĩa này đấy.
”
Thẩm Quân Lăng giơ tay đầu hàng: “Xin lỗi cục cưng, anh biết sai rồi, chúng ta lên giường rồi nói tiếp đi.
”
Hứa Tư Niên nhìn Sở Nguyệt Hân thở hổn hển, nôn nóng hỏi: “Sao rồi? Có lấy được không?”
Sở Nguyệt Hân gật đầu, đưa USB cho anh ta.
“Tốt quá.
” Hứa Tư Niên cầm lấy USB, vui mừng ôm chặt cô ta, mờ ám nói nhỏ bên tai: “Tối nay ở lại với anh nhé?”
Sở Nguyệt Hân dịu dàng dựa vào lòng anh ta, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Sau khi Hứa Tư Niên nhận được tài liệu, mấy ngày sau, trên mạng xuất hiện đầy rẫy các tin tức ‘Công ty giải trí Cố thị dùng luật ngầm với diễn viên’, ‘Cấp cao của Cố thị nhận hối lộ kếch xù’, ‘Sổ sách giả của Cố thị’, những tin tức này thay phiên nhau xuất hiện trên hot search.
Chỉ cần là người sáng suốt thì có thể nhận ra đây là âm mưu, nhưng bởi vì nội dung tin tức quá mức rõ ràng, ngay cả địa điểm diễn ra đều có, thậm chí còn kèm theo hình ảnh sắc nét khiến cư dân mạng lập tức tin vào mấy tin tức này, quay đầu mắng Cố thị.
Cổ phiếu của công ty giải trí Cố thị xuống dốc không phanh, Weibo của các cán bộ cấp cao cũng bị bao trùm bởi lời mắng chửi của cư dân mạng, mấy bộ phim điện ảnh của Cố thị phải lùi ngày công chiếu.
Hai công ty lớn nhất của tập đoàn Cố thị là công ty giải trí Cố thị và công ty khoa học kỹ thuật Cố thị có lượng tiêu thụ lớn nhất, luôn dùng tuyên bố ‘tác phẩm chất lượng cao, nhân phẩm diễn viên tốt’ để nổi tiếng trong giới.
Nhưng chuyện này có sức ảnh hưởng quá lớn, ngay cả những nghiệp vụ khác của tập đoàn Cố thị cũng bị liên lụy.
Toàn bộ công ty đều vì chuyện này mà lo lắng không yên, ngoại trừ tổng tài Cố Diệc Linh của họ.
Bên trong biệt thự nhỏ bên bờ biển…
Trên giường lớn mềm mại trắng tinh, Cố Diệc Linh chỉ dùng một cái khăn tắm phủ lên người, làn da trắng nõn ửng hồng sau khi tắm xong, giọt nước nghịch ngợm chảy dọc cơ thể cậu khiến người ta có dục vọng muốn liếm sạch toàn bộ chúng nó.
Cậu nằm dựa trên đầu giường, hai chân đan chéo nhau, dùng một tay cầm điện thoại đặt lên tai, lười biếng trò chuyện.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con không sao, công ty cũng không sao đâu.
”
“Mẹ hỏi con và Quân Lăng à… Phải, hiện tại bọn con ở chung với nhau… Hả? Đối xử tốt với anh ấy hơn, không được bắt nạt anh ấy sao? Mẹ à, ai mới là con ruột của mẹ đây?”
Cố Diệc Linh tắt điện thoại, thấy Thẩm Quân Lăng đi ra từ trong phòng tắm thì đột ngột từ trên giường nhảy lên người hắn, hai chân kẹp chặt eo hắn, hai tay bóp cổ hắn.
Thẩm Quân Lăng sợ cậu ngã xuống, một tay ôm eo, một tay đỡ mông, còn nhân cơ hội sờ soạng một hồi: “Nói đi, có phải anh cho mẹ em uống thuốc gì rồi không? Tại sao mẹ em lại thích anh đến vậy cơ chứ?!”
“Mẹ em thích em, bởi vì em thích anh nên mẹ em mới thích anh.
” Thẩm Quân Lăng ôm lấy cậu, ngồi lên giường, nụ hôn mãnh liệt ập tới, Cố Diệc Linh bị hắn hôn tới mức không tìm được phương hướng, một chút bất mãn nhỏ bé đã sớm biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...