Hai người lại bắt đầu một lần hôn đầy kịch liệt.
Sau khi hút thuốc xong, Thẩm Quân Lăng ôm Cố Diệc Linh đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cậu mới bắt đầu tắm cho mình, sau đó dùng khăn tắm bao cậu rồi đặt lên giường, giúp cậu lau khô người và tóc, cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài nhìn xem Nick tìm anh có chuyện gì.”
Cố Diệc Linh nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại.
Thẩm Quân Lăng rón ra rón rén đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Nick tìm Thẩm Quân Lăng vì chuyện ở Tây Bắc, thế lực của hắn đã trải rộng khắp nước A, ngồi vững vàng trên chiếc ghế thủ lĩnh mafia lớn nhất.
Mọi chuyện nhanh chóng được bàn giao, Thẩm Quân Lăng không chút tình cảm đuổi Nick rời đi trong ánh mắt hờn giận của hắn ta, sau đó trở lại giường ôm cơ thể ấm áp của Cố Diệc Linh.
Sau khi ngủ tới chạng vạng, hai người mới lười nhác đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
Điện thoại của Cố Diệc Linh vang lên, cậu nhận cuộc gọi, kinh ngạc đáp lời: “Vâng, được, con biết rồi, con lập tức trở về ngay.”
Cậu tắt điện thoại rồi bắt đầu thu thập hành lý.
“Sao thế?” Thẩm Quân Lăng ôm lấy cậu từ đằng sau, tựa cằm lên vai cậu.
Cố Diệc Linh quay đầu nhìn hắn, nói: “Mẹ em nói ông ngoại qua đời, em phải về.
Anh còn việc gì ở đây không? Chúng ta cùng nhau về nước gặp mẹ, cũng cho bà ấy biết quan hệ của chúng ta luôn nha.”
Hắn nhìn người yêu không chút ngại ngùng nói rằng muốn công khai quan hệ của hai người với người thân, trong lòng hiểu rõ cậu thật sự coi trọng mối quan hệ này, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn với sự thẳng thắng của cậu, tất nhiên không có lý do từ chối.
Trong tang lễ, Cố Diệc Linh nhìn ông ngoại ngủ trong quan tài bằng thủy tinh.
Đây là một người đàn ông đã từng oai phong trên thương trường, có một trái tim yêu thương vợ con, ông ra đi rất bình yên, không chút đau đớn nào.
Lúc nguyên chủ còn nhỏ, ông đối xử với cậu rất nghiêm khắc, thế nên lúc đó cậu rất sợ ông, nhưng Cố Diệc Linh đi du học mấy năm ở nước A, ông lão này lại trở nên hiền từ, thường xuyên gọi điện thoại hỏi han ân cần, cho nên có thể biết ông là người thực sự yêu quý đứa cháu ngoại duy nhất này.
Cố Diệc Linh quỳ gối trước linh đường, dập đầu ba cái vang dội để biểu đạt lòng tôn kính cũng xem như cậu đã làm được việc mà nguyên chủ chưa thể làm.
Mẹ Cố đã sớm khóc nức nở, Cố Diệc Linh nắm chặt tay bà an ủi: “Mẹ, mẹ đừng đau lòng quá, cả đời này ông ngoại đều rất hạnh phúc.”
Lục Côn Bằng cũng giả vờ an ủi: “Đúng thế, em đừng đau buồn nhiều nữa, đừng để ảnh hưởng sức khỏe.” Trong mắt ông ta lại hiện lên một chút sung sướng, cuối cùng ông già đó cũng đã chết rồi!
Đôi mắt Cố Diệc Linh nhìn ông ta trở nên lạnh lẽo, chính là ngay lúc này, số mệnh của nguyên chủ bắt đầu thay đổi, mẹ của cậu ấy cũng vì thế mà đau buồn rất nhiều, hiện tại chắc chắn cậu sẽ không giẫm lên vết xe đổ, phải khiến toàn bộ đám người này chết hết!
Mẹ Cố lau khô nước mắt, kéo tay Cố Diệc Linh, nức nở nói: “Linh Linh, con về nhà đi, mẹ thật sự rất nhớ con.”
Cố Diệc Linh bất đắc dĩ nhìn mẹ Cố làm nũng như con nít, đồng ý nói: “Được, con không đi nữa.
Dù sao chuyện học hành của con cũng gần như xong hết cả rồi, sau này con sẽ ở với mẹ, mẹ cười lên một cái con xem nào.”
Mẹ Cố nín khóc mỉm cười, lúc này bà mới chú ý tới người đàn ông cao lớn luôn đi theo sau lưng con mình, kinh ngạc hỏi: “Ấy, Quân Lăng, sao cháu cũng ở đây thế? Cháu và Linh Linh…”
Lúc Thẩm Quân Lăng chuẩn bị theo đuổi Cố Diệc Linh, tất nhiên không quên làm thân với mẹ Cố, hắn thường xuyên tới thăm mẹ Cố, cho dù là tới nước A học tập cũng không quên.
Tuy rằng mẹ Cố là tiểu thư đài cát nhưng cũng không hề xem thường Thẩm Quân Lăng, ngược lại còn khen hắn không dứt miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...