5 năm sau, tại một khu dân cư cao cấp ở ngoại ô nước A.
Trong căn phòng sang trọng, một người con trai phương Đông cao lớn đang lười biếng nằm trên ghế sô pha bọc da, quần jean cởi một nửa, áo sơ mi càng không che nổi khuôn ngực rộng cân đối màu lúa mạch, hắn lắc nhẹ ly rượu nho trên tay, đôi mắt mị hoặc thâm tình nhìn thiếu niên ngồi trên người mình.
Thiếu niên diện mạo bình thường nhưng lại có một đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp, lúc này bởi vì động tình mà trở lên ngập nước diễm tình, thêm khóe mắt hồng nhạt cực kỳ đáng yêu.
Cậu cũng cầm một ly rượu nho, quần áo càng thêm xộc xệch, cũng không biết quần đã bị ném ở nơi nào, đôi chân thon dài thẳng tắp kẹp eo người đàn ông, toàn bộ nút áo đã bị cởi bỏ, còn dính rất nhiều rượu.
Cậu cũng không gầy yếu như vẻ bề ngoài, mặc dù làn da có phần nhợt nhạt vì không tiếp xúc với ánh nắng nhiều, nhưng đường nhân ngư duyên dáng cùng cơ bụng săn chắc cho thấy cậu thường xuyên luyện tập.
Đây đúng là Cố Diệc Linh đã bay đến nước A cùng với Thẩm Quân Lăng theo đuổi tới nước A.
Sau hai năm Cố Diệc Linh rời đi, Thẩm Quân Lăng giao việc trong nước cho tâm phúc của mình rồi chạy đến nước A, một bên phát triển sự nghiệp bên này, một bên mặt dày làm nũng bán manh, dùng bất cứ thủ đoạn nào để theo đuổi Cố Diệc Linh.
Hắn mua một căn nhà ở đối diện nhà của Cố Diệc Linh, mỗi buổi sáng đậu xe dưới nhà cậu, muốn đưa Cố Diệc Linh đi học.
Cố Diệc Linh cùng không thèm để ý đến hắn, hắn bèn chạy chậm lại phía sau hộ tống cậu đi, ba tháng sau, cuối cùng Cố Diệc Linh cũng chịu ngồi trên xe của hắn.
Hắn lại trộm làm một cái chìa khóa nhà Cố Diệc Linh, dự định làm cơm sáng trưa tối cho cậu, kết quả lại làm phòng bếp nổ tung.
Cố Diệc Linh đuổi hắn ra ngoài, hắn cũng không nhụt chí, một người đàn ông cao hơn 1 mét chín mặc một cái tạp dề màu hồng buồn cười ở trong phòng bếp nghiên cứu nấu ăn, cuối cùng cũng có thể làm ra món ăn có thể nuốt được.
Khi Cố Diệc Linh ăn thức ăn do chính mình nấu, hắn cảm thấy mọi công sức đều đáng giá.
Vào mùa đông, hắn quan tâm cậu mặc có đủ ấm không, kiên định lôi kéo cậu đi chọn quần áo.
Khi cậu bị ốm, hắn sẽ thức cả đêm canh ở bên giường chăm sóc cậu.
Vào từng ngày lễ Giáng Sinh, lễ tình nhân hay sinh nhật cậu, hắn luôn tặng cậu những món quà sang quý mà dụng tâm.
Ngẫu nhiên hắn cũng sẽ tặng một bó hoa hồng lớn đưa đến trong trường học khiến cho các bạn học đều kinh ngạc, hâm mộ và trêu trọc.
Nước A không giống nước J, nơi này tiếp thu rất cao đối với đồng tính luyến ái, trường học cũng sẽ không quan tâm đến vấn đề cá nhân của học sinh, huống chi Thẩm Quân Lăng đẹp trai lại nhiều tiền, đã sớm chọc đến một đám gay trong trường học ngo ngoe rục rịch.
Nhưng mỗi khi có người hành động thì Cố Diệc Linh, người luôn có thái độ thờ ơ với Thẩm Quân Lăng lại nói: “He is mine ( Anh ấy là của tôi ).”
Người của cậu, cho dù cậu không đồng ý, nhưng cũng không chấp nhận người khác nhòm ngó tới.
Thẩm Quân Lăng theo đuổi cậu ba năm, mấy tháng trước Cố Diệc Linh mới vừa đồng ý hắn.
Hắn cao hứng sắp điên rồi, lập tức dọn tới ở cùng Cố Diệc Linh, sau đó không biết xấu hổ ăn sạch cậu trên giường.
Cố Diệc Linh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cúi người hôn Thẩm Quân Lăng, truyền rượu sang miệng của hắn.
Hai người động tình hôn nhau say đắm, bàn tay của Thẩm Quân Lăng xoa nắn bờ mông tròn trịa căng mọng của cậu rồi dần trượt xuống phía dưới, ấn ngón tay tiểu huyệt chật chội, môi răng giao hòa, dòng rượu đỏ sậm theo khóe môi chảy ra, chảy qua lồng ngực co dãn, sơ mi trắng nhuốm hồng, cực kỳ sắc tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...