Cố Diệc Linh cười lạnh một tiếng, thế giới giả thuyết thật là, người tốt sống không lâu, tai họa thì để lại ngàn năm.
Nhưng cho dù trong xương cốt cậu hư thối, mặt ngoài cậu vẫn muốn trở thành người tốt.
Nghĩ vậy, Cố Diệc Linh cười híp mắt, xem lại một lượt kế hoạch công lược của mình trong đầu, xác định hoàn mỹ không có khuyết điểm gì mới bắt xe trở về trường học.
Cậu muốn trở về trước giờ tan học, sau đó chờ tài xế đón cậu về nhà, làm "con trai tốt" của mẹ Cố.
Sở Nguyệt Hân đứng ở cổng trường nôn nóng đi qua đi lại, qua một buổi trưa mà Cố Diệc Linh vẫn chưa về trường học làm cô phải bỏ tiết cuối cùng chờ cậu ở cổng, muốn hỏi rõ ràng nguyên nhân cậu thay đổi thái độ.
Trong mặt của cô ta hiện lên một tia không kiên nhẫn, nếu không có cái danh thiếu gia nhà họ Cố thì cậu là cái thứ gì chứ? Cô ta ưu tú hơn cậu, nhưng vì là con riêng của cha Cố nên phải sống dưới hào quang của cậu.
Một ngày nào đó, cô ta muốn đoạt hết tất cả những gì mà Cố Diệc Linh có được tới tay!
Cố Diệc Linh vừa xuống xe đã thấy Sở Nguyệt Hân thu liễu vẻ mặt ác độc, giả vờ ngây thơ hồn nhiên chạy tới.
"Tiểu Linh, cậu đã về rồi.
" Sở Nguyệt Hân nở ra một nụ cười tươi đẹp, cô di truyền hết vẻ đẹp của Lục Côn Bằng và tiểu tam, lại là vận mệnh chi tử của thế giới này, tự nhiên mười phần xinh đẹp.
Cùng cô ta so sánh, dung mạo Cố Diệc Linh trở nên bình thường, nhưng đôi mắt đào hoa lại phá lệ xuất chúng, đặc biệt là khí chất ưu nhã của cậu gây ra ảo giác người bình thường khó có thể với tới.
Trong lòng cậu cảm thán tốc độ lật mặt mặt người phụ nữ này, nghe được 233 nhắc nhở, cậu biết người nào đó đang trốn ở cách đó không xa, trong tâm cậu xuất hiện một mưu kế ác liệt, cậu lạnh lùng nói: "Mau tan học, có chuyện gì thì đến ngõ nhỏ nói đi.
"
Nếu ở trên đường phố, chắc chắn Sở Nguyệt Hân sẽ giả vờ ngây thơ, mà hôm nay cậu phải lột một mặt giả nhân giả nghĩa này của Sở Nguyệt Hân.
Tuy trong lòng Sở Nguyệt Hân có nghi hoặc, nhưng cho rằng Cố Diệc Linh có cái gì không tiện nói, ngoan ngoãn đi theo.
Đi vào ngõ nhỏ, Cố Diệc Linh khoanh tay dựa nghiêng ở trên vách tường, nhàn nhạt mở miệng: "Hôm nay chúng ta nói cho rõ đi, về sau cậu đừng tới tìm tôi nữa, tôi không có loại bạn bè như cậu.
"
Sở Nguyệt Hân không thể tin được, hỏi: "Tiểu Linh, cậu làm sao vậy? Tại sao cậu lại nói như vậy?"
Cố Diệc Linh vẫn luôn yêu quý có thừa với Sở Nguyệt Hân, thái độ hôm nay không giống bình thường, Sở Nguyệt Hân cũng không quá mức lo lắng, tưởng chính mình không cẩn thận làm gì khiến cậu tức giận, dỗ chút là được, nhưng lại không nghĩ cậu mở miệng đã nói những lời như vậy.
Cậu đã biết chuyện gì rồi sao? Không, không có khả năng, với đầu óc ngu ngốc của cậu, có thể biết được cái gì chứ?
Cố Diệc Linh không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nói: "Hẳn là cậu biết nguyên nhân rồi chứ? Ba tháng trước, tôi và cậu cùng đi công viên, lại không cẩn thận ngã vào hồ, suýt chút nữa chết đuối.
"
Trong mắt Sở Nguyệt Hân hiện lên hoảng loạn: "Đúng vậy, lúc ấy tớ cực kỳ lo lắng cho cậu đó.
"
"A, lo lắng tôi không chết sao?" Cố Diệc Linh bắt được đến sự hoảng loạn trong mắt cô ta, biết mình đã đoán đúng: "Tôi vẫn luôn tưởng là mình không cẩn thận ngã xuống, nhưng là mấy hôm trước ở trên đường có người gọi tôi, lén lút nói với tôi, ngày đó cũng ở công viên, nhìn thấy có một cô nữ sinh đẩy tôi xuống hồ.
"
Đôi mắt đảo qua vẻ mặt gần như muốn tan vỡ của cô ta, nói:"Cái cô nữ sinh kia, chính là cậu.
"
"Nhất định là giả! Cậu không tin tớ sao? Tớ có lý do gì để đẩy cậu xuống đâu?" Sở Nguyệt Hân thay đổi thành giọng điệu tràn ngập sợ hãi.
Lúc đó cô ta như bị ấm đầu, cảm thấy đẩy cậu xuống thì sẽ không còn sống dưới ánh hào quang của cậu nữa.
Sau khi đẩy cậu xuống, cô ta lại hối hận, vội vàng rời khỏi nơi đó.
Vốn dĩ cô ta cho rằng không có người biết, lại không nghĩ tới sẽ bị người khác nhìn thấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...