Kế Hoạch Câu Cá

5

Chạy mau! Bây giờ không chạy còn chờ đến lúc nào? Chẳng lẽ phải đợi nắm đấm của Phó Ngộ nện vào mặt tôi à?

Tôi hít sâu một hơi rồi mở miệng nói một cách khó khăn: “Bạn cùng phòng gọi em về ký túc xá học bài, chúng ta hẹn lần sau nhé.”

Lần sau cái rắm! Tuyệt đối không có lần sau! Đến kiếp sau chúng ta cũng đừng gặp lại nhau nữa!

Phó Ngộ cũng không níu kéo tôi lại mà đứng trơ mắt nhìn tôi chạy.

Tôi vừa chạy vừa sợ suýt chút nữa sẽ ngã sấp mặt, cuối cùng khó khăn lắm mới về tới trường học. Lấy điện thoại ra thì thấy hiển thị ba cuộc gọi nhỡ, cộng thêm vô số tin nhắn liên tục gửi đến.

Tất cả đều là Phó Ngộ.

Tôi mở khóa điện thoại nhìn những tin nhắn anh điên cuồng gửi đến.

“Cận Vũ, em làm sao vậy? Có phải anh dọa em rồi không?”

“Học tập là chuyện tốt, nhưng em nhớ ăn cơm trước rồi mới học nhé!”

“Em về đến ký túc xá chưa? Rep anh đi mà, hu hu hu.”

Tôi nhìn đống tin nhắn đầy màn hình mà hoảng sợ, chết mất thôi chết mất thôi, tôi nên nói chia tay thế nào đây?

Nhỡ nói câu nào không hay khiến Phó Ngộ ôm hận trong lòng, sau đó ngấm ngầm trả thù thì làm sao bây giờ! Loại người như anh rất có thể làm được mấy chuyện đấy lắm!

Tôi thở dài một hơi, nghĩ đến bạn gái cũ của anh.


Bạn gái cũ...

Tôi suy nghĩ một lúc lâu mới mở điện thoại lên, sau khi thận trọng trau chuốt câu chữ tôi mới nhập từng chữ: “Bạn học Phó, tôi thích một tình cảm sạch sẽ. Chuyện bị chặn lại ở tháp đồng hồ gây ra kích thích rất lớn đối với tôi. Ngoài ra, đánh nhau như vậy không phải là chuyện tốt, nên tôi hy vọng cậu có thể thật sự ăn năn hối lỗi.”

Giây phút tinh nhắn được gửi đi, người bên kia ngừng gửi tin nhắn.

Dòng “đối phương đang soạn tin” hiện lên, sau đó xuất hiện một cách đứt quãng, một lát sau lại hoàn toàn biến thành “Nợ Nần Chồng Chất”.

Tôi nhìn chằm chằm cái tên này thật lâu, cuối cùng yên lặng sửa lại ghi chú của anh thành “đầu gấu học đường”.

Sau khi đổi ghi chú xong, tôi quay lại thì thấy Phó Ngộ trả lời lại là: “Anh sai rồi, bây giờ anh sẽ sửa, như thế nào mới tính là chân thành?”

Tôi vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra, dành trả lời cho có: “Kiểm điểm.”

Vì thế ngày hôm sau tôi nhận được hai bức ảnh, là ảnh một tờ giấy nhăn nhúm, trên mặt giấy là một đống chữ viết xiêu vẹo xấu không thể tả, là thư xin lỗi.

Mặt trước còn viết khá tử tế, là Phó Ngộ tự kiểm điểm lại hành vi bạo lực của mình, nhưng đến mặt sau thì giọng điệu lại không đúng lắm.

“Anh rất xin lỗi, xin lỗi bạn học Cận Vũ mà anh vô cùng thích, cũng xin lỗi vì hành vi tán tỉnh của anh gây rắc rối cho em, thành thật xin lỗi vì đã xúc động đánh nhau làm em sợ hãi không dám ăn cơm với anh. Cuối cùng, vòng xã giao của anh không sạch sẽ cũng là vấn đề của anh. Nếu bạn học Cận Vũ đồng ý thì chúng ta có thể vẫn yêu đương thuần khiết qua mạng.”

Tôi:???

Đầu gấu học đường là loại người trong đầu toàn yêu với đương như này à?

Yêu đương thuần khiết? Lại còn yêu qua mạng?

Mẹ nó chứ! Anh muốn lừa tiền của tôi có đúng không?

Tôi mím môi, híp mắt lại sau đó trả lời một cách quyết đoán: “Tôi không đồng ý yêu qua mạng.”

Người đối diện cũng nhanh chóng trả lời: “Được, anh tôn trọng em, chúng ta tiếp tục phát triển chuyện yêu đương ngoài đời.”

Tôi:???

Con mẹ anh Phó Ngộ! Trong đầu anh đừng chỉ chứa chuyện yêu đương có được không! Anh mở to mắt ra mà nhìn đi! Kim Long Ngư tôi có ý này à?

6

Khoảnh khắc đặt điện thoại xuống, tôi có cảm giác như có người đã nắm chặt lấy vận mệnh của mình.

Dù sao không thể trêu vào cũng tránh không khỏi, vậy thì bà đây phải nổi dậy!

Vì thế tôi bắt đầu tự tìm đường chết: “Được thôi, em vẫn chưa ăn cơm, bây giờ muốn ăn cháo bí đỏ ở căng tin số 1, bánh bao hấp ở căng tin số 2, bánh xèo ở căng tin số 3, còn có cơm trộn thịt xiên ở ngoài cổng trường nữa.”

Phó Ngộ không trả lời tôi, ba mươi phút sau anh gọi điện thoại đến, trong giọng nói còn xen lẫn tiếng thở dốc: “Cận Vũ, anh... anh mua xong rồi.”

Tôi đang ăn đồ ăn vặt nghe thấy vậy thì sữ sờ, thử ló đầu ra nhìn xuống.

Phó Ngộ ngửa đầu giơ mấy cái túi trong tay lên, toét miệng cười với tôi.


Tôi lau vụn khoai tây chiên trên khóe miệng, trong lòng bỗng có cảm giác phức tạp còn có chút áy náy, cuối cùng vẫn không còn cách nào khác là đi xuống tầng.

Phó Ngộ đếm các món ăn cho tôi xem, đến chiếc túi to cuối cùng anh ngập ngừng nói: “Đây là... túi này là... thuốc tiêu hóa.”

Tôi:???

Phó Ngộ hít một hơi rồi khó khăn nói: “Anh sợ em không chống đỡ được.”

Hay lắm! Bắt được cơ hội để chửi bậy tiếp rồi!

Tôi quay đầu lại, dì quản lý kì túc xá đang ở trong phòng, cần khoảng 2 phút để chạy về hang ổ.

Tuyệt vời! Như vậy sẽ không bị đánh.

Vì thế, tôi chống nạnh bắt đầu mắng: “Á à, sao anh lại thế chứ! Có phải anh chê tôi ăn nhiều đúng không? Làm sao nào? Nếu chê tôi thì đừng có yêu đương với tôi! Chúng ta lập tức chia...”

Chữ “tay” còn chưa được nói ra, Phó Ngộ đã giơ ba ngón tay lên đầu thề, mấy chiếc túi cũng lắc lư theo giọng nói đang run rẩy của anh, giọng anh khàn khàn: “Anh không có! Nếu anh ghét một chút nào thì anh chơi game nào cũng thua, trượt môn chuyên ngành, sinh con không có lỗ đít!”

Tôi:???

Biết là anh không phải dạng vừa rồi, nhưng sao anh còn chơi ác hơn cả tôi thế?

7

Phó Ngộ thề quá độc làm tôi sợ hãi.

Nhất là cái câu “sinh con không có lỗ đít” kia làm cho người ta nghẹn lời.

Tôi sờ mũi, nhiều lần mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng lúng túng nói: “Dù sao cũng không cần thề độc như vậy.”

Phó Ngộ có chút ảo não, lúng túng mở miệng cố gắng ngụy biện: “Ý của anh là, trước đó em từng kể với anh rất nhiều chuyện, trong đó có chuyện em ăn ít. Mà bây giờ lại đột nhiên ăn nhiều quá mức nên anh mới lo cho sức khỏe của em.”

Tôi hơi áy náy nên đổi sang một đề tài khác, lễ phép hỏi một câu: “Anh ăn chưa?”


Đôi mắt Phó Ngộ sáng ngời: “Chưa ăn!”

Tôi: “...” Đây không phải là đang ép tôi mời anh ăn cơm trưa cùng à?

Phó Ngộ đi theo tôi đến căng tin, chúng tôi tìm chỗ trống ngồi xuống. Anh nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt nóng bỏng, ngoan ngoãn chờ tôi chia đồ ăn.

Đúng là trùm trường thành thật nhất, đặt mông tìm đường chết có phải sẽ có cảm giác thành tựu không?

Đột nhiên tôi cảm thấy có chút muốn thử chơi ngu, nhưng vẫn nhịn được.

Cuối cùng, tôi lặng lẽ đẩy cơm trộn thịt xiên đến trước mặt anh nói nhỏ: “Anh có muốn ăn cái này không?”

Phó Ngộ khẽ gật đầu, mở đóng gói ra bắt đầu ăn cơm.

Cháo bí đỏ rất đầy, tôi cúi xuống húp trước một miệng cháo, vừa nuốt xuống thì thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Phó Ngộ vô cùng dữ tợn.

“Mặn quá đi mất.” Phó Ngộ nghiêng người sang một bên để tránh đối diện trực tiếp với tôi, cố gắng không phun ra ngoài.

Tôi hốt hoảng tinh ý đẩy cháo qua: “Không sao chứ? Đen đủi như vậy à? Chắc là bị cho nhiều tương hơn rồi, anh mau húp một ngụm cháo để trung hòa lại đi!”

Phó Ngộ cầm lấy bát cháo húp một miếng, miệng ngậm đầy cháo nhìn tôi bằng ánh mắt cảm ơn.

Không khí có chút gượng gạo, tôi yên lặng nhìn ra chỗ khác thì lại nhìn thấy trên bát có dính một vết son môi.

Ặc, vết son này, lại ở ngay chỗ Phó Ngộ vừa đặt miệng vào có chết không cơ chứ?

Lúc tôi nhìn chằm chằm thì Phó Ngộ đã nuốt hết cháo, hơn nữa anh còn phát hiện ra tôi đang nhìn chằm chằm vào chỗ nào, sau đó anh thử vươn tay lau vết son môi rồi im lặng nhìn màu sắc diễm lệ trên ngón tay mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận