Tô Y Thược không thể ngờ được có người lại xuống tay với một đứa trẻ như vậy, rốt cuộc bọn họ có thâm thù đại hận gì chứ?!
“Biết là ai không?” Tô Y Thược hỏi
Lưu Kỳ ở trong lòng cô thoáng run lên: “Bọn họ là ác ma! Ác ma! Đều phải xuống địa ngục!” Đột nhiên Lưu Kỳ hung dữ nói, trong giọng nói đầy vẻ oán hận, cơ thể càng run rẩy mạnh hơn.
Xem ra, Lưu Kỳ biết người muốn hại bọn họ là ai. Tô Y Thược khẽ nhíu mày: “Nói cho chị biết, bọn họ là ai?” Tô Y Thược chậm rãi nâng mặt Lưu Kỳ lên, nhìn vào đôi mắt đơn thuần của cô ấy, nhẹ giọng hỏi.
Lưu Kỳ nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Tô Y Thược, đột nhiên hơi mơ hồ, môi như không thể khống chế được: “Lưu Tây.” Sau đó từ từ nhắm mắt lại ngủ.
Tô Y Thược lau khô nước mắt ở khóe mắt Lưu Kỳ, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường. Cô vừa dùng thuật thôi miên, vì muốn để Lưu Kỳ nghỉ ngơi một chút, dù sao tâm trạng của cô ấy hiện giờ dường như hơi suy sụp.
Lưu Tây, cái tên này cũng không xa lạ gì, tên công tử lăng nhăng ở buổi tiệc của Tống Cao Tường ấy, buổi tối hôm đó cũng chính hắn phái người bắt cô. Đã vậy, thù cũ hận mới, mọi người cùng tính luôn một thể đi.
Tô Y Thược sắp xếp ổn thỏa cho Lưu Kỳ xong mới chợt nhớ ra đi đến trước máy vi tính. Đáng ngạc nhiên là, cô gái váy hồng đã nằm sõng xoài trên mặt đất.
Lúc này, ở bên cạnh cô không chỉ có mình cô, còn có cả Nhược Thủy Tam Thiên cùng với Phong Lăng Tuyết, người vừa spam trên kênh thế giới mà cô căn bản không hề biết kia.
[Hệ Thống] Bạn đã bị người chơi Phong Lăng Tuyết đồ sát.
Phong Lăng Tuyết, là phó bang chủ bang hội đứng thứ ba thiên hạ trong Vân Du Tứ Hải, cũng là người chơi gần đây mới xuất hiện. Đối với việc cô ta muốn kết hôn với Nhược Thủy Tam Thiên, có rất nhiều người đều nghi ngờ đây là acc mới của Hàn Ngữ Yên. Chỉ Tô Y Thược biết cô ta không phải!
Tô Y Thược lẳng lặng nhìn người con gái mặc Kim lũ ngọc y kia, cũng không ấn nút hồi sinh.
Ba người cứ yên lặng đứng ở đó, không ai cử động.
[Phụ cận] Phong Lăng Tuyết: Tang, chúng ta đi thôi.
Tang? Có ý gì?! Dường như Phong Lăng Tuyết và Nhược Thủy Tam Thiên có quen biết nhau ở ngoài đời thực, từ “Tang” này hẳn là gọi Nhược Thủy Tam Thiên, trong đầu Tô Y Thược thầm phân tích, nhưng không hề tức giận vì mình tự dưng bị đồ sát chút nào, vì cô sẽ khiến cô ta phải trả cái giá thật đắt.
Phong Lăng Tuyết đi tới trước mặt Nhược Thủy Tam Thiên, nhưng Nhược Thủy Tam Thiên lại như không nghe thấy cô ta nói, chỉ đứng yên trước mặt Tô Y Thược không động đậy gì.
Một lát sau, Lâm Mạc Tang vẫn đi ra khỏi Phù dung cốc. Nhìn đôi nam nữ đang quay lưng về phía cô, đi ra phía cửa ra vào, trong lòng Tô Y Thược hơi nhói lên, tim như nhuốm chút vẻ chua xót khổ sở.
Tô Y Thược chậm rãi nhắm mắt lại, làm như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh ấn nút hồi sinh, tiếp tục làm việc của mình.
Phong Lăng Tuyết, tôi nhớ rõ cô!!!
Tuy cô không thích chuyện phiền phức, nhưng tôn chỉ của cô là người không phạm ta ta không phạm người. Nếu người khác dám bứt lông cô, thì cô sẽ hủy hoại người đó đến khi họ hỏng hẳn mới dừng tay. Đây là một bộ mặt mà Tô Y Thược không muốn để người khác biết nhất.
Nếu người đã phạm ta, ta ắt sẽ phải đáp trả một… hai… ba… bốn lần!!!
Nói cách khác, cô đã quyết định sẽ tặng “Huyền Băng Thiên Khí” đi rồi, có điều, không phải là quà cưới, mà là… sính lễ. Khóe môi Tô Y Thược thoáng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Lâm Mạc Tang không nhìn đến Tân Việt Trạch thảm hại bước vào nhà. Anh còn đang mải nhìn cô gái váy hồng ngã trên mặt đất ở trên màn hình máy tính, trong mắt như cuồn cuộn sóng, chỉ muốn lôi Phong Lăng Tuyết ra mà chém thành trăm nghìn mảnh.
[Mật] Phong Lăng Tuyết: Đừng quên ước hẹn của chúng ta.
Không hiểu cô ta làm thế nào mà biết được thân phận của Tô Y Thược, còn uy hiếp anh nếu không phối hợp với cô ta, cô ta sẽ nói cho mọi người biết thân thế của anh. Người con gái này không thẳng tính như Mộ Dung Ngữ Yên, trong đầu cô ta chỉ chứa đầy những âm mưu toan tính.
Hiện giờ Lâm Mạc Tang còn chưa thể làm gì cô ta, mấy lão cáo già nhà cô ta vẫn rất cẩn thận, một ngày nào đó không giấu nổi đuôi cáo nữa, thì anh nhất định sẽ tự tay hủy diệt bọn họ, báo thù cho Y Thược.
Quan trọng nhất là… cô hẳn cũng không thèm quan tâm anh ở bên ai phải không? Lâm Mạc Tang giấu đi vẻ thống khổ trong mắt, có điều, anh cũng sẽ không để cô bị ức hiếp vô ích như vậy.
Chung quy lại, tình hình thực tế gần đây là: vô cùng rối loạn.
Ngày hôm sau, khi Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang trên đường đi làm, sắc mặt Lâm Mạc Tang hơi kỳ quái, dường như muốn nói lại thôi. Trong lòng Tô Y Thược lại hơi buồn bực, sắc mặt mệt mỏi nên cũng chẳng muốn nói gì.
Chờ đến năm giờ chiều, Tô Y Thược log in đúng giờ, cầm theo dược phẩm mà cô đã chuẩn bị đầy đủ, nhìn Huyền Thiên Băng Khí lóe lên tia sáng màu bạc ở trong hành trang. Đây là một cây cung thuộc hệ Băng, lực tấn công và phòng thủ đều cao đến mức biến thái, là món binh khí mà cô chế tạo thành công nhất từ trước đến giờ, phải nói là thứ vũ khí biến thái nhất của của Vân Du Tứ Hải.
Hiện giờ, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ gió đông nữa thôi.
6h đúng.
Nhất Thược mặc áo cưới đỏ tươi đi qua đi lại giữa đám khách mời. Có một vài người kỳ quái nhìn cô rồi lại chuyển tầm mắt, có quá nhiều người nên không ai chủ động bắt chuyện với cô. Chỉ một lát Nhất Thược đã đi lên trên cùng, nơi vốn là vị trí của Nguyệt lão.
Nguyệt lão trong Vân Du Tứ Hải phải dùng tiền mời đến địa điểm chỉ định để chủ trì hôn lễ, cũng thỏa mãn yêu cầu của cô dâu chú rể, lại vừa kiếm được tiền. Có điều, chi phí rất cao, phải cần 500 lượng, vì thế rất ít người chơi mời Nguyệt lão tới chủ trì hôn lễ, đại đa số người chơi đều đến thẳng miếu Nguyệt lão.
“Quỳnh Sơn Yên Vũ” là một khách sạn hạng nhất ở thành Thương Lam, một bàn tiệc tốn 50 lượng, đồ ăn trong đó đều có giá trị như dược phẩm. Ngày hôm nay, Thần Long, Thiên Hạ, Phong Vân, ba bang phái lớn nhất nước Tuân đều tụ tập ở đây, không biết tốn biết bao nhiêu bàn. Xem ra, lần này Phong Lăng Tuyết thật sự hao tâm tổn trí, ánh sáng trong mắt Tô Y Thược càng trở nên hưng phấn hơn.
Đợt một lúc sau, nhân vật chính của hôn lễ hôm nay cũng xuất hiện.
Phong Lăng Tuyết mặc một bộ áo cưới đỏ rực, nhưng Nhược Thủy Tam Thiên lại vẫn khoác bộ áo choàng xám trắng, nhìn tình hình hơi có chút quái dị, cả khách sạn thoáng yên tĩnh hẳn, bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Hôm nay là ngày đại hỉ của tôi và Nhược Thủy, hy vọng mọi người sẽ có một buổi tối vui vẻ. Hôn lẽ sẽ lập tức bắt đầu.
Nhược Thủy Tam Thiên lẳng lặng đứng bên cạnh Phong Lăng Tuyết, dường như đang tìm ai đó.
[Thế giới] Phong Lăng Nguyệt: Chúc chị và anh rể trăm năm hạnh phúc ~~~
[Thế giới] Bà Tám Không Log Out: Bông hoa đại thần rơi vào nhà ai?! Những người khi xưa cuối cùng cũng không phải là nhân duyên. Rốt cuộc đâu mới là tình yêu đích thực? Xin mời quý vị chú ý trên diễn đàn ngày mai, yêu hận tình thù đầy rối rắm của đại thần và cô ấy, cô ấy, anh ấy, cô ấy!
[Thế giới] Phong Lăng Hoa: Chúc chị và anh rể trăm năm hạnh phúc ~
Những lời chúc mừng trên kênh thế giới đều là của người trong hai bang hội Phong Vân và Thiên Hạ phát ra, kỳ lạ là bang Thần Long lại chẳng có ai nói năng gì.
À, trăm năm hạnh phúc cơ à?! Khóe miệng Tô Y Thược khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.
Khi bóng người mặc áo cưới đỏ tươi xuất hiện bên cạnh Nguyệt lão trong lễ đường, mọi khách mời đều nhìn về phía cô. Lâm Mạc Tang cũng nhìn cô gái mặc áo cưới đỏ đứng ở chỗ khác trên màn hình, còn nghĩ rằng mình bị hoa mắt, cô ấy mặc như vậy đến đây làm gì?
Phong Lăng Tuyết là một người con gái thông minh, cô ta cũng không hề phản ứng gì, chỉ nắm một đầu lụa đỏ cùng Lâm Mạc Tang chậm rãi đi về phía Nguyệt lão, cũng là phía Nhất Thược đang đứng.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Hôn lễ bắt đầu.
Nhưng cô ta vừa nói xong, thì toàn bộ khung cảnh đều là những cánh hoa phù dung bay lả tả, cánh hoa màu hồng nhạt lẳng lặng phiêu dạt trên không trung, đẹp đến mức khiến mọi người đều ngẩn ngơ.
Nhược Thủy Tam Thiên nhìn hoa phù dung bay lượn trên không trung, đưa tay ra đón lấy một bông rồi giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
Sắc mặt của Âu Dương Tuyết ở trước màn hình máy tính hơi phẫn nộ. Những bông hoa phù dung kia không phải do cô ta sắp đặt. Tô Y Thược này định làm gì? Cô ta không thể để cô phá hoại hôn lễ của cô ta và Lâm Mạc Tang được.
Lúc này, Phong Lăng Tuyết và Lâm Mạc Tang đã đi tới trước mặt Nguyệt lão, Tô Y Thược mặc áo cưới đỏ giống Phong Lăng Tuyết cũng đứng trước mặt bọn họ, quái dị đến khó tả, nhưng lại càng xứng đôi với Nhược Thủy Tam Thiên hơn.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Cô nương, nếu cô tới tham dự hôn lễ, có thể làm khách mời.
Tô Y Thược không trả lời, chỉ đứng cạnh Nguyệt Lão.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...