Dù sao Hoắc lão phu nhân cũng từng gặp nhiều tình huống khác nhau, hiện tại cha con Từ gia còn ở đây, đương nhiên bà sẽ không làm lớn chuyện này, "Duy Ân, theo lời của vị bác sĩ này, kết hôn đâu phải trò đùa, cháu đi xuống đi, sau này chúng ta sẽ nói chuyện này sau."
"Bà nội."
"Nghe lời nào."
Một già một trẻ giằng co, cha Từ thấy vậy cười nói, "Lão phu nhân, tôi thấy Tam thiếu gia quả thật đã động lòng rồi, chuyện của mấy đứa trẻ, trước hết chúng ta đừng can thiệp quá nhiều, nếu Tam thiếu gia thích như vậy, chứng tỏ cô gái này thật sự rất ưu tú."
"Đúng vậy ạ." Từ Tử Thiên đi qua kéo tay Hoắc lão phu nhân, trong lời nói mang theo hàm ý làm nũng, "Bà nội, tuy cháu mới gặp Lâm tiểu thư vài lần, nhưng mà cô ấy rất tốt, hơn nữa còn là nghiên cứu sinh ưu tú của viện y học, y thuật cũng rất thông thạo, đúng không Tam thiếu gia?"
Chu Duy Ân ngẩn người, "Đúng..."
"Ngay cả cháu cũng nói giúp cô ta." Ánh mắt Hoắc lão phu nhân lại rơi xuống người Lâm Tẫn Nhiễm, "Xem ra, Chu gia chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long."
"Lão phu nhân khen nhầm rồi." Lâm Tẫn Nhiễm hơi cúi đầu, ánh mắt khá lạnh nhạt, "Nhưng tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình ở Chu gia, chuyện lúc nãy Tam thiếu gia nói cũng chưa từng nhắc qua với tôi, cho nên, hiện tại tôi hơi mơ hồ."
Chu Duy Ân, "Lâm..."
"Xin lỗi lão phu nhân, không có việc gì tôi xin phép đi trước, ở phòng y tế còn có việc." Lâm Tẫn Nhiễm không nhìn Chu Duy Ân, chỉ nói với Hoắc lão phu nhân, "Tam thiếu thích gây họa, chuyện ngày hôm nay, hy vọng ngài đừng coi là thật."
Hoắc lão phu nhân hơi gật đầu, coi như đồng ý.
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn lướt qua mọi người một cái, xoay người rời đi.
"Lâm Tẫn Nhiễm!" Chu Duy Ân gọi cô, bước chân của cô dừng lại, quay đầu nhìn anh ta một cái. Mà toàn bộ lời muốn nói của Chu Duy Ân bị cái liếc mắt này của cô chặn lại trong miệng.
Hôm nay anh ta kích động sao? Nhưng anh ta chỉ muốn giữ lấy cô, anh ta thật sự không muốn mất cô.
Ngày hôm sau, trong phòng y tế.
"Lâm Tẫn Nhiễm, chị thật sự phải đi à?" Trên mặt Vân Thanh tràn ngập vẻ không muốn.
Lâm Tẫn Nhiễm "ừ" một tiếng, "Trên trường có rất nhiều việc, không thể cho phép chị ra ngoài làm thêm, thực ra vì muốn nói cho mọi người biết mà chị còn phải nán lại đây vài ngày."
"Haizz." Lão Dương thở dài một hơi, "Cô đi rồi tôi lại thiếu đi một phụ tá đắc lực, mấy người trong phòng y tế này, tôi vừa ý cô nhất."
"Bác sĩ Dương, ông nói như vậy mọi người sẽ không vui đâu."
"Có gì mà không vui, không phục thì đứng ra đây." Dứt lời lão Dương lại nhìn cô, "Nhưng mà Lâm Tẫn Nhiễm, tôi sẽ không cố chấp giữ cô lại, tương lai cô sẽ là một bác sĩ xuất sắc, đương nhiên phải ở trong bệnh viện khám bệnh cho nhiều người."
"Cảm ơn ông, cháu sẽ cố gắng."
"Vậy sau này chị có tới đây nữa không?" Vân Thanh hỏi.
Lâm Tẫn Nhiễm dừng lại, "Chị... sẽ đến thăm mọi người."
"Vậy thiếu gia có biết chuyện của cô không?" Lão Dương hỏi.
"Sư phụ, người hỏi thiếu gia nào, Đại thiếu gia hay Tam thiếu gia?" Vân Thanh hỏi.
"Ôi cái thằng nhóc này!" Lão Dương trừng mắt với Vân Thanh, chuyện xảy ra ngày hôm qua đã nhanh chóng truyền khắp Chu gia, Tam thiếu gia cầu hôn với Lâm Tẫn Nhiễm trước mặt Hoắc lão phu nhân mà bị cô từ chối đã khiến mọi người xì xào bàn tán suốt.
Nhưng lão Dương có cảm giác, không chỉ Tam thiếu gia, dường như Đại thiếu gia cũng có gì đó với Lâm Tẫn Nhiễm...
Vân Thanh mím môi, "Dù sao cũng chỉ có ba người chúng ta, hỏi một chút cũng không có việc gì mà. Lâm Tẫn Nhiễm, có phải vì hôm qua thiếu gia làm như thế với chị.... nên chị mới rời đi?"
"Không phải." Lâm Tẫn Nhiễm hơi cong môi, "Chuyện của cậu ấy chị sẽ không trốn tránh, nhưng chuyện từ chức chị đã suy nghĩ kỹ từ lâu rồi."
Vốn hôm nay Lâm Tẫn Nhiễm phải ở lại Chu gia, nhưng Bao Thuần Bân gọi điện thoại tới nói bài luận văn ở trường học có chút vấn đề, yêu cầu cô sửa lại cho đúng, nên Lâm Tẫn Nhiễm cầm túi lên sau đó dự định quay về trường một chuyến.
Lúc đang đi trên hành lang, Chu Duy Ân từ một hướng khác vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi thấy cô, anh ta giữ chặt lấy tay cô, "Tôi nghe người ở phòng y tế nói cô muốn từ chức?"
Lâm Tẫn Nhiễm dừng chân, tin tức truyền nhanh như vậy sao?
"Có thật không?"
Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt nhìn anh ta, "Là thật, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều, tôi có nguyên nhân của mình."
"Tôi không tin!" Chu Duy Ân rất khẩn trương, "Lâm Tẫn Nhiễm, cô trách tôi phải không, đúng đúng đúng, ngày hôm qua do tôi kích động, là tôi không tốt, trước hết cô đừng đi được không, tôi có rất nhiều chuyện chưa rõ, có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô."
"Sau này từ từ tôi sẽ nói cho cậu biết." Lâm Tẫn Nhiễm nhìn anh ta, "Nhưng mà Duy Ân này, bây giờ tôi là Lâm Tẫn Nhiễm, sau này cũng thế, hy vọng cậu có thể giữ kín bí mật này, được không?"
"Cô không cần lo lắng, tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không nói với người khác." Chu Duy Ân, "Nhưng tôi không muốn cô đi."
"Cậu đừng náo loạn nữa..."
Lúc hai người đang giằng co, ngoài cổng lớn Chu gia có một chiếc xe dừng lại.
Một người đàn ông mặc âu phục đi xuống, anh ta đứng một bên mở cửa xe ra, đợi người bên trong xuống xe.
Người hầu đứng ở cửa nhìn thấy người xuống xe sau vội cúi đầu, "Đại thiếu gia."
"Ừ." Chu Chính Hiến cũng không dừng lại, bước chân hơi gấp gáp đi về phía trước.
"Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đây không phải là Chính Hiến sao, cậu ấy về rồi." Cha Từ và Từ Tử Thiên cùng đi tản bộ với Hoắc lão phu nhân, vừa hay nhìn thấy Chu Chính Hiến đang bước từ cửa lớn vào.
Từ Tử Thiên rất vui vẻ, vội tiến lên nghênh đón, "Chu tiên sinh, sao anh đã về rồi?"
Dáng vẻ cô gái nhỏ của Từ Tử Thiên khiến hai vị trưởng bối ở phía sau cảm thấy vô cùng vui mừng. Mà Chu Chính Hiến chỉ nhìn cô ta một cái, tùy tiện đáp lại một tiếng rồi đi tới trước mặt Hoắc lão phu nhân, "Bà nội."
"Không phải buổi chiều ngày mai cháu mới về sao, sao bây giờ đã về rồi?"
Chu Chính Hiến, "Trước mắt có chuyện phải giải quyết cho nên cháu về trước."
"Nóng lòng về nhà như vậy, xem ra muốn gặp người nào đó trong nhà rồi." Lúc nói chuyện Hoắc lão phu nhân cố ý nhìn về phía Từ Tử Thiên, khuôn mặt Từ Tử Thiên đỏ ửng, trong lòng lại vui mừng, cô ta âm thầm nhìn Chu Chính Hiến, lại thấy ánh mắt anh đang nhìn ra chỗ khác, rõ ràng là hoàn toàn không quan tâm đến lời nói vừa rồi của Hoắc lão phu nhân.
Trong lòng Từ Tử Thiên nhất thời trở nên u ám, nhìn theo ánh mắt anh thì thấy nơi đó có một nam một nữ đi ra, cô gái đi phía trước, người đàn ông đuổi theo phía sau không rời, hình như đang giải thích chuyện gì đó.
Hai người đó, chính là Chu Duy Ân và Lâm Tẫn Nhiễm.
Trong lòng Từ Tử Thiên căng thẳng, không biết làm sao buột miệng nói, "Chu tiên sinh, anh biết không, ngày hôm qua Tam thiếu gia kéo Lâm tiểu thư đến trước mặt bà nội nói muốn kết hôn, thú vị lắm, tôi cũng cảm thấy hai người họ rất xứng đôi."
"Duy Ân làm loạn thôi, đừng để ý đến nó." Hoắc lão phu nhân nói như vậy xong cũng nhìn về hai người cách đó không xa, hiển nhiên hai người kia cũng phát hiện ra bọn họ, đều dừng bước.
"Xứng đôi?" Đột nhiên, Chu Chính Hiến lạnh nhạt mở miệng, "Xứng đôi chỗ nào?"
Từ Tử Thiên ngẩn ra, "Anh ấy, bọn họ, trông rất ổn mà."
"Tôi không thấy." Giờ phút này, giọng nói luôn luôn dịu dàng của Chu Chính Hiến đã thay đổi, mang theo sự khinh thường và tức giận.
Hoắc lão phu nhân cũng nhận ra, bà khẽ nhíu mày, thầm kinh ngạc, "Chính Hiến?"
Chu Chính Hiến thậm chí còn chưa đáp lại Hoắc lão phu nhân, anh tiến lên hai bước, ánh mắt nặng nề nhìn một nam một nữ cách đó không xa, "Lâm Tẫn Nhiễm, lại đây."
Lâm Tẫn Nhiễm nhìn thấy Chu Chính Hiến đã đủ kinh ngạc, cô biết lần công tác này của anh rất quan trọng, nên ngày hôm qua xảy ra chuyện kia cô cũng không quấy rầy anh, thầm nghĩ chờ anh trở về sẽ nói sau, không ngờ bây giờ cô lại thấy anh xuất hiện trước mặt cô.
"Còn không lại đây?" Thấy cô không nhúc nhích, giọng nói Chu Chính Hiến càng thêm nghiêm khắc.
Lâm Tẫn Nhiễm liếc nhìn người phía sau anh một cái, mím môi, nhấc chân đi về phía anh.
"Không được đi." Chu Duy Ân ở phía sau túm chặt tay cô, "Chu Chính Hiến, anh bảo cô ấy tới để làm gì, anh cũng quá phận rồi đấy! Anh đã có vị hôn thê, dựa vài cái gì còn muốn chiếm lấy cô ấy?"
"Ai nói anh có vị hôn thê?" Chu Chính Hiến cười nhạt, "Cô ấy là người của anh, em lôi kéo người của anh mới là quá phận đấy."
Xung quanh ngay lập tức yên lặng, mọi người nhất thời không kịp phản ứng, sắc mặt Từ Tử Thiên trắng bệch.
Chu Duy Ân, "Cái gì mà người của anh, sao cô ấy có thể là người của anh được?"
Chu Chính Hiến bước lên trước, anh ôm lấy vai cô, nhìn Chu Duy Ân, sau đó dùng âm thanh chỉ đủ để ba người bọn họ có thể nghe được, "Từ trái tim đến cơ thể cô ấy đều là của anh, Duy Ân, mơ tưởng chị dâu mình cũng không phải chuyện vinh quang gì đâu."
Chu Duy Ân cứng đờ, Chu Chính Hiến hừ lạnh một tiếng, "Buông tay ra."
Hô hấp Chu Duy Ân trở nên dồn dập, mắt anh ta đỏ bừng nhìn Lâm Tẫn Nhiễm, có điều không chịu buông tay. Lâm Tẫn Nhiễm than thầm một tiếng trong lòng, vì sự tức giận của Chu Chính Hiến trước mặt đám người Hoắc lão phu nhân, cũng vì người bạn thân Chu Duy Ân trong lòng cô.
Cô không muốn làm tổn thương Chu Duy Ân, nhưng dường như trong tình huống này đã vô tình tổn thương cậu ấy, chỉ là cô cũng hiểu, việc này không thể tránh được, bởi vì chuyện tình cảm tuyệt đối không thể mơ hồ được, nếu không, tương lai cậu ấy chỉ càng thêm đau khổ.
"Chu Duy Ân, buông tay đi." Lâm Tẫn Nhiễm nói.
"Nhiên Nhiên.... " Chu Duy Ân mơ hồ gọi cô, người khác cũng chỉ nghĩ anh ta gọi Nhiễm Nhiễm, nhưng Chu Chính Hiến nghe rõ, vẻ mặt anh thay đổi, rốt cuộc đã hiểu vì sao người em trai này của anh lại đột nhiên trở nên khác thường như vậy.
"Chính Hiến!" Cuối cùng Hoắc lão phu nhân trầm giọng xen vào, bà không ngờ hôm nay Chu Chính Hiến trở về lại diễn ra chuyện này, càng không nghĩ đến một bác sĩ nho nhỏ lại có thể khiến cho hai đứa cháu mình đều say mê, nếu là Chu Duy Ân cũng được, bà đồng ý cho nó làm loạn, nhưng tại sao Chu Chính Hiến cũng như thế, lại còn ở trước mặt cha con Từ thị như vậy, muốn bà phải giải thích với họ thế nào đây?
"Bà nội." Chu Chính Hiến quay người lại, "Cháu biết bà nghĩ gì, bà muốn cháu đính hôn với Từ tiểu thư, nhưng cháu xin lỗi, cháu đã có đối tượng mình muốn kết hôn rồi."
Sắc mặt Hoắc lão phu nhân thay đổi, "Cháu nói cái gì? Chính Hiến, cháu và Tử Thiên là một đôi trời đất tạo thành, cũng được trưởng bối chúng ta tán thành, sao cháu có thể làm loạn như vậy?"
"Trời đất tạo thành?" Chu Chính Hiến cong môi, "So với mệnh trời, cháu tin tưởng con người hơn. So với sự tán thành của mọi người, cháu tán thành mới là quan trọng nhất."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...