Lúc Chu Chính Hiến trở về, trong phòng vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào. Anh kéo caravat ra, nhấc chân đi vào phòng trong.
"Lâm..." Vốn muốn gọi cô, nhưng không nghĩ đến bóng hình người kia lại nằm nhoài bên giường, hình như đã ngủ thiếp đi rồi.
Bước chân Chu Chính Hiến vô thức nhẹ hơn, anh đi tới bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
Ánh đèn bên trong căn phòng u ám, tia sáng màu vàng yếu ớt chiếu lên gương mặt cô, bởi vì đôi mắt đã nhắm, cho nên hàng mi cong cong tạo thành một cái bóng ở dưới mắt, bộ dạng này, cũng làm cho vẻ mặt luôn lạnh nhạt của cô mềm mại hơn rất nhiều.
Đột nhiên, Lâm Tẫn Nhiễm cử động, nhúm tóc nhỏ trượt xuống một bên mặt cô. Chu Chính Hiến hơi khựng lại, theo bản năng muốn đưa tay vén tóc của cô ra sau tai.
Ngay lúc tay của anh sắp chạm vào gò má cô, đột nhiên người đang ngủ mở mắt ra, ánh mắt tràn ngập sự phòng bị và lạnh lùng.
Chu Chính Hiến hơi sững sờ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí dường như càng thêm tĩnh lặng.
Cuối cùng chỉ thấy Chu Chính Hiến khẽ cười, nói, "Tôi cho rằng cô đã ngủ rồi."
Lâm Tẫn Nhiễm ngồi thẳng người dậy, nghi ngờ liếc mắt nhìn anh một cái, "Hơi chán nên tôi không cẩn thận ngủ quên thôi."
Vừa rồi anh muốn làm gì thế?
"Ừ." Chu Chính Hiến gật đầu, cởi áo khoác ra rồi ném lên giường.
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy hơi kỳ lạ, cô đứng dậy, lùi ra phía sau vài bước, "Anh cần phải nghỉ ngơi nên tôi về trước đây."
"Đợi đã." Chu Chính Hiến quay đầu hỏi cô, "Đói bụng không? Để tôi bảo khách sạn chuẩn bị bữa khuya, lát nữa sẽ đưa đến phòng cô."
Lâm Tẫn Nhiễm ồ một tiếng, "Tôi không đói, không cần đưa qua đâu."
Sau khi nghe xong Chu Chính Hiến tiến lên vài bước, anh cúi đầu nhìn cô, dường như đang quan sát, "Lẽ nào cô cũng học theo mấy cô gái kia giảm béo à?"
Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn họng, "Không phải."
Lông mày Chu Chính Hiến hơi nhíu lại, hình như không nghe thấy cô nói gì, "Cô quá gầy rồi, ăn nhiều vào."
Lâm Tẫn Nhiễm cảm giác có trăm miệng cũng không thể cãi được, "...Thật sự không phải mà."
Cuối cùng, Chu Chính Hiến vẫn bảo khách sạn đưa bữa khuya lên, Lâm Tẫn Nhiễm cũng không thể đùn đẩy nữa, nói tiếng cảm ơn rồi quay về phòng.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Chu Chính Hiến kéo caravat xuống, ngồi bên mép giường.
Hình như cô luôn đề phòng như vậy, nhìn thì lười biếng, không quan tâm nhiều đến mọi thứ lắm, nhưng thật ra lòng cảnh giác rất cao.
Anh nhớ tới dáng vẻ lần trước của cô ở hành lang, trong mắt của cô tràn đầy kinh ngạc và đau đớn, giống như một con thú nhỏ bị vứt bỏ vậy. Loại ánh mắt đó, người bình thường sẽ không có. Trên người của cô dường như toàn là bí mật.
Đột nhiên Chu Chính Hiến khẽ cười một tiếng.
Không ngờ bản thân từ bắt đầu cảm thấy thú vị muốn trêu chọc cô, dần dần lại biến thành sự yêu thích muốn đi tìm hiểu như bây giờ... cũng được, nếu rung động rồi thì lập tức hành động thôi, huống hồ bản thân còn rất thích cảm giác này nữa.
Có điều dường như người phụ nữ luôn luôn kháng cự anh.
Nhớ đến điều này, Chu Chính Hiến híp mắt lại.
Kháng cự thì sao chứ, có những người nên từ từ dụ dỗ...
Sáng hôm sau, chuông cửa phòng Lâm Tẫn Nhiễm bị người ta ấn vang.
Cô từ trên giường bò dậy, hơi mệt mỏi đi ra mở cửa.
"Chị ơi chị! Chúng ta mau xuất phát thôi!" Cậu nhóc ngoài cửa chạy thẳng vào phòng, "Ôi? Chị vừa mới rời giường ạ?"
Mắt Lâm Tẫn Nhiễm trợn tròn, nhìn thấy Chu Chính Hiến ăn mặc chỉnh tề đứng ngoài cửa, lại nhìn Triêu Triêu chạy qua chạy lại trong phòng, "Hai người... sớm vậy sao?"
Triêu Triêu giục cô, "Chị mau đi rửa mặt đi! Chúng ta phải đi thôi!"
Nói xong, Triêu Triêu vừa kéo vừa lôi cô đi về phòng vệ sinh, trong lúc này Lâm Tẫn Nhiễm quay đầu liếc nhìn người nào đó, chỉ thấy người đàn ông vốn đứng ở cửa đã bước vào rồi, hơn nữa còn rất nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa.
Sao anh cũng đi vào, chẳng lẽ cuộc họp hôm nay còn chưa bắt đầu?
Cuối cùng Lâm Tẫn Nhiễm cũng chuẩn bị xong, cô đeo balô lên vai, đưa tay nắm lấy tay Triêu Triêu, "Chúng ta xuất phát thôi."
"Yeah!"
Lâm Tẫn Nhiễm đi tới trước mặt Chu Chính Hiến, "Chu tiên sinh, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Triêu Triêu, chúng tôi đi trước nhé."
"Đợi đã." Chu Chính Hiến đứng lên, tiện thể sờ sờ đầu Triêu Triêu, "Tôi đi cùng hai người."
Lâm Tẫn Nhiễm, "Hả?"
Triêu Triêu, "Ơ?"
Trên xe đi tới Disneyland, hai lớn một nhỏ ngồi theo hàng.
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Nói đúng ra thì anh đến đây để làm việc, sao đột nhiên lại hứng thú muốn cùng đi tới Disneyland chứ? Chu Chính Hiến và Disneyland? Phù hợp sao?
"Cậu, cậu thật sự muốn đi chơi với Triêu Triêu ạ?"
Chu Chính Hiến liếc cậu bé một cái, đưa tay véo véo gương mặt cậu bé, "Sao thế, không muốn cậu đi à?"
"Không phải không phải!" Triêu Triêu lắc đầu, "Do quá mới lạ thôi, mới lạ đến nỗi cháu không tin luôn, cậu, từ lúc nào mà cậu lại tốt bụng như vậy ạ?"
Vẻ mặt Chu Chính Hiến bất động nhìn Lâm Tẫn Nhiễm đang ngó ra ngoài cửa sổ, "Bây giờ cháu là đứa con trai duy nhất của Chu gia, cháu nói xem cậu có nên bảo đảm an toàn cho cháu không?"
Đôi mắt to linh động của Triêu Triêu híp lại, "Hóa ra là vậy, cậu tốt bụng quá." Tin cậu mới là chuyện lạ, bằng lòng vứt bỏ công việc để đưa cháu đi chơi, chắc chắn là có mục đích khác!
Triêu Triêu nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên gian xảo cười trộm một tiếng.
Lời cậu nói sao mà quen thế nhỉ...Trước đây lúc cậu nhỏ lừa gạt mấy chị gái nọ không phải cũng thường xuyên lấy cháu làm lá chắn sao? Cho nên mới nói, không phải cậu muốn chăm nom cháu, mà là muốn nhìn chị ngồi bên cạnh cháu đây này!
Lúc đến Disneyland đã có rất nhiều người rồi, ba người xuống xe, sau khi kiểm vé xong thì liền vào trong.
Có lẽ Triêu Triêu đã kiềm chế quá lâu rồi, vừa đến thiên đường của trẻ con, cậu bé đã kích động chạy qua chạy lại không ngừng.
"Cái này hay quá đi, chúng ta chơi cái này đi."
"Chị ơi chị ơi, chị ăn kem không ạ? Hình chuột Mickey này."
"Em cứ ăn đi."
"Không được, chúng ta mỗi người một cái, trắng đen phối hợp."
...
"Chị, chị xem trên đầu mấy chị khác đều đeo bờm có lỗ tai kìa, chị cũng đeo một cái đi." Triêu Triêu đứng trước một cửa hàng nhỏ ven đường, chỉ vào cái bờm chuột Minnie nói.
Lâm Tẫn Nhiễm cười gượng, "Đồ chơi này, hay là thôi đi."
"Tại sao ạ? Chúng ta phải nhập gia tùy tục chứ." Triêu Triêu nói xong thì kéo tay Chu Chính Hiến, "Cậu, mau mua một cái cho chị đi."
Chu Chính Hiến nhìn Lâm Tẫn Nhiễm một cái, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ.
Trong lúc Lâm Tẫn Nhiễm muốn tỏ vẻ kiên quyết không đeo, Chu Chính Hiến đã xoay đầu nói, "Ông chủ, lấy cái này."
"Vâng."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Triêu Triêu mua bờm cho cô xong còn hưng phấn hơn là mua được loại kem mình thích nữa, có điều Lâm Tẫn Nhiễm thật sự không hiểu, cái này giống như mão đội đầu thời nhà Thanh vậy, thô tục hơn thì giống như áo lót, nhưng tại sao nhiều người lại thích đội nó lên đầu như thế nhỉ?
"Chị, cái này đẹp lắm, sau khi chị đội lên thì dễ thương giống như Minnie vậy đó."
Lâm Tẫn Nhiễm ho khan, vẫn rất do dự.
Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt cực kỳ chờ mong của Triêu Triêu cô vẫn phải đội nó lên đầu. Thôi kệ, nếu đã theo cậu bé tới đây thì cũng không nên khiến nó thất vọng.
Triêu Triêu thấy cô đội lên rồi thì đôi mắt híp lại thành một khe nhỏ, cậu bé lại khen hai câu, cuối cùng cũng hài lòng đi về phía trước.
"Rất đáng yêu." Người nào đó vừa dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm đã cảm thấy cái bờm trên đầu bị người ta kéo kéo, cô nheo mắt nhìn, chỉ thấy Chu Chính Hiến rất hứng thú nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô.
Trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm hơi hồi hộp, lập tức đưa tay chỉnh lại "lỗ tai" trên đầu: "Anh cũng cảm thấy dễ thương sao? Không ngờ Chu tiên sinh lại có tính trẻ con như vậy."
Dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm bỏ lại Chu Chính Hiến, nhấc chân đuổi theo Triêu Triêu.
Người đàn ông sau lưng nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ ở phía trước, khẽ cong môi, "Tôi nói cô mà."
Vừa bắt đầu thì Lâm Tẫn Nhiễm hơi khó chịu, nhưng sau một lúc đeo thì dường như cũng quên mất trên đầu còn đeo một vật "đáng yêu" như thế.
"Stitch!" (1) Đột nhiên Triêu Triêu kéo Lâm Tẫn Nhiễm và Chu Chính Hiến đi tới phía trước, "Nhanh nhanh nhanh, cháu muốn chơi cái này."
(1) Stitch: Nhân vật hoạt hình nổi tiếng của Disney
Vì vậy, Lâm Tẫn Nhiễm còn chưa hiểu cái gì đã bị Triêu Triêu kéo đi xếp hàng. Đợi khoảng 10 phút, ba người theo dòng người bước vào một căn phòng nhỏ.
Vốn Lâm Tẫn Nhiễm cho rằng cái này là một trò chơi trí tuệ, nhưng sau khi nhìn một lúc mới phát hiện cái này là... một trò chơi rất trẻ con. Ừ, chỉ là trẻ con so với người trưởng thành thôi.
Lúc này trên màn hình trước mặt, quái vật màu xanh nhỏ mở phi thuyền ra, bay lên rồi nhảy xuống chào hỏi phụ huynh và mấy đứa bé. Quái vật nhỏ này chắc do con người điều khiển, cho nên nó mới chuyển động một cách chính xác để chơi với khách, thậm chí ống kính lia tới trước mặt khán giả nào, nó còn có thể gọi tên của họ và đùa giỡn với người đó.
Mấy đứa bé cười mãi, mà Lâm Tẫn Nhiễm lại hơi buồn chán đánh giá khán giả ngồi ở dưới.
Người tới đây hầu như đều là cha mẹ dẫn con mình tới chơi, còn cô và Chu Chính Hiến dẫn Triêu Triêu đi thì hơi kỳ lạ.
Trong lúc Lâm Tẫn Nhiễm đang nhàm chán ngắm móng tay thì quái vật nhỏ lại bắt đầu gọi tên, mà lúc này, ống kính phía bên phải cũng bắt đầu đảo qua đảo lại chỗ khán giả.
"Cô, chính là cô, cô gái đeo bờm chuột Minnie đó."
Lâm Tẫn Nhiễm nghe thấy Triêu Triêu bên cạnh hít một hơi thật sâu, sau đó cực kỳ hưng phấn kéo kéo áo Lâm Tẫn Nhiễm, "Là chị! Là chị! Stitch gọi chị kìa!"
Lâm Tẫn Nhiễn mờ mịt ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện gương mặt hiển thị ở màn hình bên cạnh chính là cô...
Cô lập tức có cảm giác lên lớp bị thầy giáo điểm danh.
"Người đẹp, cô tên gì?" Quái vật nhỏ Stitch bắt đầu trêu chọc cô.
Khóe miệng Lâm Tẫn Nhiễm giật giật, cần phải trả lời sao?
"Chị ấy là Lâm Tẫn Nhiễm!" Triêu Triêu bên cạnh đã lớn tiếng trả lời giúp cô.
Lâm Tẫn Nhiễm: "...
"À, Lâm Tẫn Nhiễm. Vậy thì Lâm Tẫn Nhiễm, cô có bạn trai chưa?"
Triêu Triêu nhanh nhảu đáp: "Có rồi!"
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Gương mặt quái vật nhỏ ủ rũ, "Hả? Có bạn trai rồi à? Bạn trai cô có ở đây không?"
"Có có có!" Triêu Triêu đẩy đẩy người Lâm Tẫn Nhiễm, để bản thân cũng có thể lọt vào ống kính, "Ngồi bên cạnh chị ấy này."
Dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm phát hiện ống kính màn hình lại bắt đầu chuyển động, sau đó từ từ... quay sang Chu Chính Hiến.
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Bạn nhỏ Triêu Triêu, em lại định giở trò gì đấy?
Lâm Tẫn Nhiễm hơi lúng túng nhìn người đàn ông trong màn hình, khuôn mặt người kia rất rõ ràng, vô cùng tuấn tú, dường như anh hoàn toàn không bị ống kính ảnh hưởng.
Người đàn ông chỉ yên lặng ngồi đó, giống như người từ trong tạp chí bước ra vậy. Vì thế, khán giả hàng trước lập tức bắt đầu tìm kiếm bóng dáng người trên màn hình.
Mà lúc này, quái vật nhỏ Stitch lại bắt đầu nói chuyện, vẻ mặt tức giận của nó rất sinh động. Mọi người chỉ nghe nó bực bội hỏi, "Hừ, chính là anh cướp Tẫn Nhiễm của tôi sao? Tôi hỏi anh, anh thích cô ấy hả?"
Stitch vừa dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm cảm thấy trán của mình xuất hiện ba vạch đen. Mà khán giả lại bắt đầu náo loạn, ánh mắt của mỗi người đều tràn ngập vẻ bát quái nhìn bọn họ.
Trong lúc Lâm Tẫn Nhiễm cho rằng tình huống này sẽ lặng lẽ chìm xuống, đột nhiên người đàn ông trên màn hình khẽ cười, tiếp theo giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong căn phòng nhỏ này, anh nói, "Tôi thích cô ấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...