Dịch: Bánh
————
“Nếu em dám làm tôi khổ sở, làm tôi điên lên, tôi sẽ đánh dấu em, làm em đau, bắt em phải nhớ tôi cả đời!”
————
Ăn uống no đủ, Lục Kính quấn lấy Doãn Tưu muốn hôn môi, Doãn Tưu bị đè trên cửa kính trong nhà bếp, không thể cựa quậy nổi, Lục Kính còn muốn tiến xa hơn nhưng bị cậu ngăn lại, cảnh cáo hắn nếu còn như thế sẽ không có lần sau nữa đâu.
Không được, Doãn Tưu nấu ăn rất ngon, không thể nào hủy hoại kiếp sống hưởng thụ đồ ăn ngon của mình nhanh vậy được.
Thế là Lục Kính thu tay về, Doãn Tưu phải đi rửa mặt thêm một lần nữa rồi mới ngủ, lúc nửa mơ nửa tỉnh, phần giường bên cạnh lõm xuống, trên môi cũng cảm nhận được hai mảnh ấm áp, Doãn Tưu nghe người đàn ông nói: “Tưu Tưu, em hãy để tôi yêu em đi.”
Không khác gì một con chó hoang nhìn người muốn xin ăn cả, ánh mắt của con vật có thể phiên dịch ra thành một lời nói tựa như thế.
Chẳng qua con chó sẽ nói, hãy cho tôi chút đồ ăn đi, còn Lục Kính lại nói, em hãy cho tôi chút tình yêu đi.
Nhưng hắn không dám nói thế, chỉ có thể xin Doãn Tưu, để hắn được yêu cậu là đủ rồi.
Doãn Tưu tự khép trái tim mình lại, khiến cho bên trong như đã hóa đá, kiên cố không gì có thể phá vỡ nổi, ngoại trừ những người ruột thịt, không ai có thể đến gần cậu.
Lục Kính hiểu được điều đó, hắn đã đổi từ ép buộc sang dịu dàng, ý đồ lấy nhu thắng cương, thật đáng giận làm sao.
Doãn Tưu cảm thấy vô cùng chán ghét, nhưng lại không chối bỏ được, cậu thích những kẻ khổng lồ phải cúi đầu, thoạt nhìn trông giống một con chó đáng thương.
Người yêu chó sao có thể làm con chó tổn thương chứ.
Đã lâu rồi Doãn Tưu không mơ thấy cha mình, ông vẫn luôn nói, một thế giới hòa bình mới là tốt nhất, ai ai cũng bình đẳng mới là tốt nhất, nhưng hiện thực trớ trêu, thuộc tính lại là thứ quyết định số phận của mọi người.
Doãn Tưu muốn nói với người cha hiền từ của mình một chút, nhưng ông chỉ xoa đầu cậu rồi dặn dò:
“Tiểu Tân, đừng phụ lòng những người yêu thương con.”
Doãn Tưu muốn nói, người yêu con không phải là người tốt, không đáng để yêu, hai người bọn con đối lập từ giai cấp, lập trường cho tới cả tư tưởng, làm sao có thể ở bên nhau?
Nhưng cậu không mở miệng nổi, bóng hình của người cha thân thương hóa thành làn khói mịt mù tan biến giữa kẽ tay, chỉ để lại cho Doãn Tưu một câu —— tình yêu mới là thứ trân quý nhất.
Nhưng ngoại trừ tình yêu của hắn, Doãn Tưu còn có tình yêu của mẹ và chị, như thế đã đủ làm cậu vui sướng rồi.
Thế nên, tình yêu của Lục Kính, có hay không cũng chả quan trọng.
Người đang ôm cậu bỗng run rẩy, Doãn Tưu bị hắn đánh thức, nhìn Lục Kính dù đã ngủ rồi vẫn luôn là vẻ lạnh nhạt đáng sợ, chắc là do đã từng làm nhiều chuyện xấu, ngủ cũng không yên ổn chăng.
“Mẹ…… Đừng vứt bỏ con….
Con xin mẹ mà, mẹ đừng bỏ con lại giữa những kẻ ăn thịt người này….
Xin mẹ đó, con sợ lắm….”
Doãn Tưu biết Lục Kính sẽ không tỉnh dậy, nhưng cậu vẫn muốn quấy rối hắn theo thói quen: “Mẹ anh không có ở đây, những kẻ giống như anh, mẹ anh tránh càng xa lại càng tốt.”
“Không cần…… Không cần!”
“Mấy người buông tôi ra…..
không giết, tôi không muốn giết người!”
“Phiền muốn chết.” Doãn Tưu bị Lục Kính ồn ào đến phát mệt, cậu đưa tay che miệng hắn lại, “Giết sạch, giết hết rồi thì khỏi phải lằng nhằng!”
Doãn Tưu cảm thấy mình thật buồn cười, kẻ tỉnh dạy kẻ nằm mơ cách xử sự, truyền đạt kiểu gì đây? Mà thôi, nói chơi thế đủ rồi.
“Muốn giết chứ,” Lục Kính hơi mở mắt ra, nhìn Doãn Tưu bằng ánh mắt mê muội, “Nhưng có người đã giết thay tôi rồi, người đó tên là Doãn Tưu, là người đã giúp tôi giết cha và anh của mình, tôi tìm người đó ba năm, không phải là vì muốn bắt giữ em ấy, mà là muốn tự nói với em ấy lời cám ơn.
Cám ơn vì đã giúp tôi giết hai tên quỷ dữ kia, cám ơn người ấy, vì đã là một người hùng, kết thúc ác mộng của tôi.”
“Vậy anh tính báo đáp ân nhân cứu mạng của mình như thế nào? Hả Lục Kính?” Doãn Tưu nhìn Lục Kính vẫn còn đang nói mớ, hỏi.
“…… Tôi xin lỗi.” Doãn Tưu nhìn ánh mắt chân thành của Lục Kính, cảm thấy có chút không nỡ, cậu đưa tay che đôi mắt vốn đang trầm tĩnh giờ lại ngập tràn cảm xúc của người đàn ông, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói,
“Thật sự rất xin lỗi.
Là do tính tình tôi không tốt, là do tôi quá kiêu căng, là do tôi đã học theo những thói hư tật xấu đáng chết của đám Alpha kia.”
“Nhưng mà, tôi không phải người xấu, Tưu Tưu, bản chất của tôi không xấu.”
“……” Doãn Tưu thở dài, cậu trở mình, nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, đáp, “Tôi biết rồi.”
Nói ra lời thật lòng khiến người khác phải động tâm xong, người đàn ông lại chìm vào trong giấc ngủ.
Nhưng tới lượt Doãn Tưu ngủ không được.
Lục Kính……Lục Kính.
Mình phải đối xử với anh ta như thế nào cho phải đây?
——————–
Thoắt cái đã sang mùa thu, nhưng không khí cũng không mát mẻ hơn là bao so với mùa hè.
Lục Kính mua rất nhiều quần áo cho Doãn Tưu, tủ quần áo của hắn bị đống đồ của Doãn Tưu chất đầy, còn đồ của hắn chỉ chiếm một phần ba.
Doãn Tưu ngồi ở trên giường nhìn Lục Kính chỉ huy người treo quần áo lên, chờ cho người làm lui xuống rồi, cậu lên tiếng hỏi: “Anh rảnh lắm có đúng không?”
Hôm nay Lục Kính ăn mặc rất giản dị, tuy vậy, vẻ hung ác trên gương mặt kia cũng không mềm mại được bao nhiêu mà lại càng thêm sắc bén.
Nhưng lúc hắn vuốt ve cổ Doãn Tưu, động tác lại vô cùng dịu dàng, “Nguyễn Trường Lĩnh cho tôi nghỉ mấy ngày, để tôi có thể nghỉ ngơi, mấy ngày nữa chúng tôi phải thương lượng một chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng gì?”
“Em không nên quan tâm chuyện đó làm gì, cái mà em nên quan tâm chính là chuyện tôi được nghỉ.”
“Rồi sao?” Doãn Tưu hỏi.
Lục Kính ôm cổ Doãn Tưu, cúi người hôn cậu một cái: “Tôi đưa em ra ngoài chơi.”
Thành phố Cảng Hải là trung tâm kinh tế, phồn vinh lại thịnh vượng.
Lục Kính đã mua sẵn mấy căn nhà trong trung tâm thành phố, nhưng vẫn chưa có ai đến ở, bên trong được bày trí theo tone ấm, màu vàng cam không hợp với khí chất lạnh lẽo của Lục Kính cho lắm.
Nhưng đây lại là nơi gợi về kí ức thời thơ ấu của hắn, hắn sẽ chờ đám người nhà họ Lục chết hết, chờ vị trí của hắn vững vàng hơn một chút, hắn sẽ đưa mẹ ra khỏi khu dân nghèo, để bà không còn phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.
Một nơi đã được hiện đại hóa ở cấp độ cao không có gì đáng để tham quan cả, Lục Kính đưa Doãn Tưu đến quảng trường văn hóa.
Thành phố cổ đã mất đi bản sắc cũ kĩ của nó, chỉ còn lại chút phong cảnh như tia lửa sót lại sau pháo hoa.
“Chỗ này cũng được phết.” Doãn Tưu nhìn các bà lão đang bán đồ ăn cùng mấy món trang sức bên lề đường, không khỏi cảm thán.
“Nếu em thích nơi này, về sau chúng ta có thể đến đây sống.” Lục Kính đã phải kiềm chế rất nhiều khi đi dạo trên phố, hắn sợ mình chỉ cần chạm vào ngón tay của Doãn Tưu thôi, sẽ lập tức làm ra những chuyện không đứng đắn.
Thế là chỉ đành nhìn vào góc nghiêng của người kia rồi nói, “Thế nhưng khí hậu nơi này không tốt bằng chỗ của chúng ta, sợ em sẽ không thích.”
Doãn Tưu đứng tránh Lục Kính một khoảng xa, đáp: “Anh nghĩ xa quá rồi đó, làm ơn hãy tự biết rõ giới hạn của mình, đừng tính phần tôi trong những kế hoạch về sau của anh.”
Lục Kính muốn bắt lấy cánh tay của Doãn Tưu nhưng không được, bà lão ở phía sau liền dùng tiếng phổ thông sứt sẹo mời chào hai người bọn họ: “Chào hai cậu, có muốn mua hoa không?”
Doãn Tưu xoay người, bà lão gầy trơ cả xương đang ngồi trên một băng ghế nhỏ, trên gương mặt đầy nếp nhăn là một nụ cười hòa ái dễ gần.
Doãn Tưu ngồi xổm xuống, nhìn đống hoa màu trắng trải đầy trên đất, hỏi: “Đây là hoa gì vậy bà?”
“Lan trắng, cái thời tiết này khó chăm nó lắm đó nha,” Bà lão bán hoa đưa tay nhấc nụ hoa mảnh mai dưới đất lên, đưa cho Doãn Tưu, “Ngày nào bà cũng phải coi chừng trong nhà kính, điều chỉnh độ ấm liên tục, thiếu nước là tưới ngay, hoa thơm lắm đó, mua không lỗ đâu.”
*Lan trắng:
“Đeo lên đi.” Lục Kính nhận lấy, lấy hoa cài vào bên tai Doãn Tưu, hắn khẽ chạm vào cánh hoa, thơm thật, nhưng không thơm bằng pheromone của Doãn Tưu.
Bà lão cười khen: “Đẹp lắm, con cũng rất xinh đẹp.”
Lục Kính mượn cơ hội mở miệng: “Thế còn tôi thì sao.”
“Ừm ừm, đều đẹp cả, rất xứng đôi! Hình như hai con là người bên ngoài tới, đi tuần trăng mật đó sao? Tiên sinh, nếu ngài mua hoa này, nó coi như là lời cầu phúc*, còn không mua cũng không sao cả, bà già này chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long!”
*Ý nghĩa của hoa lan trắng: minh chứng cho tình yêu, sự son sắc và thủy chung.
“Con không có……”
“Mua, muốn mua.”
Lục Kính lập tức trả tiền, bà lão cầm một ít bỏ bào túi đưa cho hắn, cười tươi: “Tiên sinh đi thong thả.”
Doãn Tưu bị loại hiểu nhầm này làm cho có chút lúng túng, cậu muốn gỡ bông hoa bên tai xuống, nhưng Lục Kính không cho, hoa đẹp xứng đáng được dâng lên cho người đẹp.
Bà lão rất khéo tay, trong túi còn có vòng tay, vòng cổ cùng vòng đội đầu đều được kết bằng hoa.
Nhưng tiếc thay, ngoại trừ bông hoa được cài bên tai Doãn Tưu, những bông còn lại đều bị ném lên giường, bị người mua chúng đè ở dưới thân, nghiền nát thành từng mảnh.
“A…… Không cần như vậy……”
Doãn Tưu nâng mông lên thật cao, Lục Kính quỳ gối ở trên giường, ôm eo cậu rồi đâm vào, lỗ nhỏ của Doãn Tưu ngậm hết nguyên cây dương v*t của người đàn ông, hắn banh đùi cậu ra, thúc vào bên trong.
Doãn Tưu miễn cưỡng chống đỡ, nhưng tần suất đâm chọc của Lục Kính lại quá dồn dập, cánh tay cậu không đỡ được bao lâu đã khuỵu xuống, sống lưng không ngừng run rẩy, Lục Kính kéo cậu lên, đóa lan trắng trên tai cậu khẽ rung rinh, mùi hương tựa xuân dược khiến bàn tay đang ôm eo cậu lại càng siết chặt, hai đóa hoa màu đỏ ở trên ngực cậu như đang tranh sắc với đóa trên tai.
“Tưu Tưu…… Bà ấy nói, chúc chúng ta trăm năm hạnh phúc.” Lục Kính hôn vào đóa lan trắng, rồi lại hôn môi Doãn Tưu, chia sẻ mùi hương kia với cậu, “Lúc còn nhỏ, mẹ tôi đã dạy tôi rằng, phải biết nghe lời người lớn, Tưu Tưu, em cũng nên nghe lời một chút.”
“Còn chưa kết hôn……” Doãn Tưu tránh khỏi sự trói buộc của Lục Kính, bò lại trên giường, thấp giọng rên rỉ, “Nói nhảm cái gì vậy.”
“Thế tôi có thể kết hôn với em sao? Tưu Tưu, khi nào thì em mới yêu tôi?”
“……”
Càng ngày càng thái quá.
Lục Kính càng ngày càng thái quá.
Đại loại là, hắn không có đầu óc, thoạt nhìn đây là một người rất thông minh, chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Lục Kính bế Doãn Tưu lên, tiến vào trong cậu thêm một lần nữa, Doãn Tưu siết lấy drap giường, cố né tránh ánh mắt của người đàn ông, cắn răng chặn lại tiếng rên rỉ.
“Tôi sẽ làm em yêu tôi,” Lục Kính lẩm bẩm lầu bầu, hắn cúi đầu ngậm lấy đầu v* Doãn Tưu, tiến vào càng sâu, “Tưu Tưu…… Tôi sẽ cố gắng.”
Tình dục che trời lấp đất, hương hoa bao phủ cả hai người bọn họ, Doãn Tưu ôm lấy người đang vùi đầu liếm mút trên ngực mình, ngửa cổ khẽ kêu rên, Lục Kính ngẩng mặt lên, hôn môi cùng cậu.
Hơi thở của Doãn Tưu càng lúc càng nặng nề, cậu siết lấy cổ, lấy eo của người đàn ông, sau một tiếng hét thất thanh, trên người của cả cậu và cả Lục Kính, đều là tinh dịch màu trắng sữa sau trận ân ái cuồng nhiệt.
Lục Kính thẳng người, Doãn Tưu hơi hé miệng, ánh đèn màu vàng cam làm gương mặt cậu bỗng trở nên vô cùng ma mị, khiến người ta phải mê đắm, dương v*t của Lục Kính lại nhanh chóng to ra, hắn không chịu nổi.
Doãn Tưu không cần giết hắn.
Hắn có thể ở chết vì kiệt sức ở trên người Doãn Tưu, tự nguyện chết vì cậu.
—————
Kỳ nghỉ kết thúc, Lục Kính trông vô cùng thoải mái dễ chịu, còn Doãn Tưu phải đổi từ áo tay ngắn sang tay dài.
Dấu hôn trên cổ không tài nào che hết nổi, hình xăm sau cổ đã phai màu, những vết thương bị hình xăm che đậy lại hơi lộ ra.
Lục Kính lại đến chỗ của bà lão kia mua rất nhiều hoa lan trắng, Doãn Tưu cầm mấy đóa, muốn đưa cho mẹ và chị.
Nguyễn Trường Lĩnh nói lời rất biết giữ lời, y bảo sau kì nghỉ này Lục Kính sẽ phải bận bịu hơn, thế là lúc người đàn ông mới vừa ra khỏi sân bay, đã nhận được điện thoại của y.
“Có ý gì đây?”
“Tình hình nơi biên giới không được khả quan cho lắm, tân chủ tịch nước vừa mới nhậm chức, bọn họ liền bắt đầu không thành thật, Lục Kính, ngài đến đó một chuyến đi, giữ gìn an ninh biên giới.”
Lục Kính quay đầu nhìn Doãn Tưu một cái, trầm mặc một lát, nói: “Được, tôi biết rồi.”
Chuyện ở biên giới không thể làm xong chỉ trong ngày một ngày hai, Lục Kính không biết mình phải làm gì với Doãn Tưu bây giờ.
Để cậu theo hắn sao? Hay để người kia ở nhà một mình? Đều không khả quan.
“Có chuyện gì vậy?” Ánh mắt của Lục Kính chất chứa quá nhiều cảm tình, Doãn Tưu có muốn làm lơ cũng khó, cậu tựa vào cửa xe, hỏi.
Lục Kính vuốt ve tay của Doãn Tưu, nói: “Có khả năng chúng ta sẽ không gặp được nhau thật lâu.
Tưu Tưu, tôi thả cho em tự do một khoảng thời gian, chờ đến khi tôi về, em phải trở lại bên cạnh tôi.”
“Tốt lắm,” Doãn Tưu rút tay về, trong lòng đã tràn ngập niềm vui sướng hân hoan, “Khi nào thì anh về?”
“Không biết.
Em sẽ nhớ tôi chứ?”
“……”
Doãn Tưu cũng không trả lời mấy câu hỏi vô nghĩa này, dù là nói đến chuyện gì, Lục Kính đều có thể chèn loại đề này này vào, thần kì thật đấy.
Lục Kính có chút tức giận, vẻ lạnh nhạt hờ hững của Doãn Tưu khiến nỗi buồn khi phải cách biệt của hắn biến thành lửa giận ngợp trời, người đàn ông kéo Doãn Tưu đến trước mặt mình, bắt cậu phải hôn môi cùng hắn, “Không nhớ tôi cũng không được phép tơ tưởng đến thằng đàn ông khác, Doãn Tưu, tôi đã tôn trọng em hết sức có thể, không đánh dấu em rồi, nếu em dám làm tôi khổ sở, làm tôi điên lên, tôi sẽ đánh dấu em, làm em đau, bắt em phải nhớ tôi cả đời! Em sẽ hận tôi ư? Tôi không sợ, hận đi, càng hận thì gút mắt giữa hai ta càng sâu, tôi thích dây dưa mập mờ với em như vậy đấy.”.