Trong căn hộ nhỏ sách vở, vật phẩm đều chất trong rương gửi về nhà, quần áo cũng đã đóng gói xong, sau khi tan tầm, trực tiếp đem xe máy đưa đi gửi vận chuyển, cô nhờ được xe chở về Tân Trúc.
Tất Ngọc Nhi tự mình thì thào tính toán, hai tuần trước cô lặng lẽ đưa đơn xin từ chức, ngoại trừ lệ thuộc trực tiếp vào thủ trưởng ở nước ngoài, không có người biết rõ cô công tác cho tới hôm nay mới thôi.
Mà Khúc Túc ngôn luận kinh người làm cho cô đã chịu trọn vẹn hai tuần bão táp, mỗi ngày chuyên tâm ứng phó các câu hỏi nghi vấn của đồng nghiệp, cũng bởi vì như thế, cô cũng dần dần đã quên chuyện đau thương; chỉ có đêm dài yên tĩnh thì thỉnh thoảng nhớ tới chuyện Học trưởng Tiểu Thành cự tuyệt, một thân một mình cảm thụ được chua xót đau lòng.
Cô thấy Học trưởng Tiểu Thành gởi đến tin nhắn muốn cô phải cố gắng lên, biểu lộ thập phần buồn rầu, cô có nên hay không gọi điện thoại cho hắn......
Cô sợ nếu như xử lý không tốt, thật sự là bằng hữu cũng làm không được.
Lần đó bị nhốt tại phòng tài liệu, phát hiện mình nên nắm chắc ngay lập tức, nên cô mới có thể quyết định cùng Học trưởng Tiểu Thành nói rõ, đến nay cô cũng không còn dám gọi điện thoại cho hắn nữa, chỉ có thể thở dài.
Vô tình đi tới bưu điện, cầm bảng dãy số, ngồi chờ ở trong, ngây ngốc nhìn tin nhắn, qua một thời gian ngắn, cô đưa vào văn tự* ấn lấy dãy số, sau nửa ngày qua đi lại thật vất vả đem bỏ trở lại văn tự.
*mình không rõ văn tự này nói về cái gì, mình nghĩ là chị lấy phiếu số, chờ gọi ĐT công cộng; ở VN thì gọi ĐT công cộng cũng không có xài “văn tự” gì đó T_T (beta-er)
Dãy số rốt cục đến phiên mình, cô kêu một tiếng, thả lại điện thoại, trước đem chính sự xử lý tốt; qua mấy phút đồng hồ sau, cô đi ra khỏi bưu điện, nhưng không ngừng ở muốn gởi tin nhắn cho Học trưởng Tiểu Thành?
Ngày cuối cùng tại Đài Bắc, cô ít nhất phải làm cho đoạn tình đơn phương này có một dấu chấm hết hoàn mỹ.
Trước trực tiếp nói với hắn cô phải về Tân Trúc, lại cảm tạ sự chiếu cố của hắn, có thời gian trở ra sẽ gặp lại, cô vĩnh viễn sẽ là học muội của hắn, sẽ lại không đối với hắn có ý nghĩ không an phận, như vậy có thể hay không quá lập dị?
Tất Ngọc Nhi không đếm xỉa tới việc đang đi trên đường cái, không có chú ý tới đèn xanh chuyển vàng, chỉ có một việc trong đầu chính là bước đi.
Tiếng kèn chói tai khiến cô phục hồi tinh thần lại, một chiếc xe máy theo bên trái gấp rút chạy nhanh mà đến, cô phản ứng không kịp, tiếng thét chói tai lớn, xe máy cứ như vậy ngang ngạnh xông tới!
Tất Ngọc Nhi cả người ngã bay đến trên mặt đất, mắt cá chân đau nhức kịch liệt khiến cô không cách nào đứng lên, cô chống thân thể, nhìn thấy cánh tay cùng chỗ khớp xương chân không ngừng chảy máu.
Cô xảy ra tai nạn xe cộ rồi?!
“Cô đang làm cái gì ở đây?” Khúc Túc đè nén tức giận, nhíu mày nhìn Tất Ngọc Nhi đang cùng người qua đường nói chuyện phiếm.
Hắn chưa từng lường trước đến khi hắn nhanh chóng vọt tới địa điểm phát sinh, mắt đầu tiên nhìn qua lại là loại cảnh tượng chuyện trò vui vẻ này.
“Bà Lý, thật sự là cám ơn bà, đồng nghiệp con tới đón con, người có thể không cần ở lại giúp con.” Chịu đựng miệng vết thương đau đớn, mặt cô lộ vẻ mỉm cười, đối với tốt bụng của bà Lý nói lời từ biệt.
“Miệng vết thương đều rửa sạch qua sao?” Khúc Túc trừng mắt cánh tay bị thương của cô, cảm thấy rất chướng mắt.
“Vừa rồi bà Lý kia đã dùng nước giúp tôi lau qua.” Cô căn bản không dám nhìn miệng vết thương của mình, nhìn sẽ cảm thấy miệng vết thương càng đau nhức.
“Tôi dẫn cô đi bệnh viện trước.”
“Được.” Đều đến lúc trọng yếu này rồi, đồng nghiệp vẫn không quên gọi Khúc quản lí tới đón cô, thực làm cô dở khóc dở cười.
Tất Ngọc Nhi dùng tay trái không có bị thương chống người, cố hết sức đứng lên, a! Thân thể cô nửa bên phải từ trên xuống dưới đều đau nhức!
“Cô đừng động.” Khúc Túc cẩn thận tránh miệng vết thương của cô, thật cẩn thận nghiêng người đem cô ôm lấy.
“Khúc quản lí, tôi sẽ cố gắng chính mình đi......” Thanh âm nhỏ đi khi hắn nhìn chằm chằm, hung cái gì chứ...... Cô là không có ý phiền toái hắn, hơn nữa thất tình lại cuồng ăn, trên người cũng thêm một chút thịt ——
Tất Ngọc Nhi vì ổn định trọng tâm, tay trái tự nhiên ôm cổ của hắn, hắn thích ôm như vậy, vậy cho nặng chết hắn đi!
Trên đường đi khiến cho một ít dân chúng ánh mắt tò mò, Tất Ngọc Nhi không được tự nhiên đem mặt chuyển hướng Khúc Túc, trực tiếp nhìn chằm chằm áo sơ mi trắng của hắn, kỳ quái? Xe của hắn rốt cuộc là ngừng bao xa?
Cô duy trì tư thế như vậy không khó sao? Khúc Túc đem đầu của cô dựa khẽ khép tại trước ngực hắn.
Tất Ngọc Nhi rõ ràng nghe thấy thanh âm tim đập của hắn, rất thực, rất nặng, tựa như hắn làm cho người ta cảm giác, cô không tự giác khép mắt lại, cảm thấy tâm tình bình tĩnh rất nhiều, miệng vết thương tựa hồ cũng không còn đau đớn như vậy.
Khúc Túc cúi đầu, cẩn thận đem cô đặt ở ghế phía trước; Tất Ngọc Nhi nhìn gò má của hắn, bỗng dưng gò má đỏ.
Khúc Túc giúp cô buộc chặt dây an toàn, đầu vừa nhấc, phát hiện cô đang theo dõi hắn. “Làm sao vậy?” Sờ nhẹ gương mặt của cô, may là chỉ bị tai nạn xe cộ.
Cô một tay bắt lấy tay của hắn, tay truyền đến nhiệt độ cơ thể của hắn, cô như khoai lang phỏng tay buông ra.
Khúc Túc liếc cô, cô xấu hổ không biết như thế nào cho phải, thấy hắn ngồi vào trên ghế lái, lúc này mới thở dài một hơi.
“Tại sao bị đụng vào?”
“Bởi vì...... Bởi vì tôi chính mình không có chú ý tới đèn đã chuyển đỏ.” Vụng trộm ngắm lấy nét mặt của hắn, hắn thoạt nhìn rất mất hứng.
Cái này cũng khó trách, chính mình bị thương coi như xong, còn thay đồng nghiệp tăng thêm phiền toái.
“Cô vượt đèn đỏ?” Khúc Túc cầm chặt tay lái, trên trán gân xanh ẩn ẩn hiển hiện.
“Ừ......” Thanh âm như muỗi vằn.
“Vì cái gì vượt đèn đỏ, đang vội?”
“Bởi vì tôi đang suy nghĩ một chuyện......”
“Cho nên cô liền ở trên đường cái mà ngẩn người? Hử?” Hắn hỏi rất nhẹ, thật mềm.
“......” Lại sợ tới mức thế này cô liền lại cũng không dám.
“Đụng người của cô?”
“Vứt tiền xuống rồi bỏ chạy.” Cúi đầu, thật sự không dám nhìn hắn.
“Đụng vào đâu?”
“Tay chân đều có trầy da, chân phải giống như trật rồi.” Cô ngoan ngoãn một năm một mười báo cáo.
“Đi đường cẩn thận một chút.”
“Vâng.....” Ở trước mặt hắn, cô giống như chỉ có lần lượt nhận giáo huấn.
Trong xe không khí ngưng trệ, cô cẩn thận sợ hãi kêu một tiếng, “Khúc quản lí.”
Liếc cô, đợi cô muốn nói gì.
“Thực xin lỗi, hại anh chạy đến đây một chuyến.”
Hắn đem xe ngừng lại, quay đầu nhìn về phía cô, lạnh lùng mở miệng nói: “Đầu của cô chỉ để biết trang trí thôi sao?”
Cô chịu đựng miệng vết thương đau đớn, ngoan ngoãn bôi thuốc, phối hợp tới cùng, chỉ là người đàn ông bên cạnh đi theo vừa rồi vẫn bình tĩnh hé ra mặt thối, làm cho cô có áp lực.
Cô phát sinh tai nạn xe cộ đã đủ đáng thương rồi, hắn còn bày sắc mặt cho cô xem, hung dữ, giống như cô gây ra chuyện gì có lỗi với hắn vậy.
Ở bệnh viện sau khi bôi thuốc xong, hắn không nói một câu trực tiếp ôm cô trở lại trên xe, cũng không nói rõ muốn đi đâu: cô bất an nhìn cảnh trí ngoài xe, nếu miệng vết thương không quá đau nhức, cô thực sự xúc động muốn nhảy xuống xe.
Ước chừng chạy gần 20′, xe rốt cục đứng ở một tòa biệt thự trước mặt, hắn đè xuống điều khiển, “Tất” một tiếng cửa sắt mở ra, xe chậm rãi lái vào bên trong ga-ra.
“Khúc quản lí, nơi này là chỗ nào?” Cô sợ hãi than nhìn biệt thự phong cách Châu Âu, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, thật xinh đẹp đó!
“Nhà của tôi.”
“Khúc quản lí, anh quên gì đó ở trong nhà sao?”
Hắn xuống xe, trước đầu xe vượt qua, giúp cô mở cửa xe. “Cô còn muốn về công ty?”
“Khúc quản lí, kỳ thật tôi sẽ tự mình đi.” Tuy nhiên hành động của cô không tiện, nhưng vẫn làm cho hắn ôm tới ôm lui, cảm giác thật không được tự nhiên.
Không để ý tới lời của cô, Khúc Túc trực tiếp ôm lấy cô.
Tại sân nhỏ đang sửa sang lại hoa cỏ bà Khúc nheo mắt lại, trông thấy từ rất xa con trai bế một cô gái, thả công việc xuống bên cạnh, ưu nhã đi tới.
Tất Ngọc Nhi trông thấy bà Khúc, gấp đến độ lung lay cánh tay của hắn, ý bảo muốn xuống, chỉ là hắn bất vi sở động, vẫn đang thẳng tắp đi tới.
“Vị này chính là?” bà Khúc hai mắt khôn khéo đánh giá cô gái được con trai ôm.
“Cô ấy là đồng nghiệp của con, tai nạn xe cộ bị thương, con mang cô ấy về nghỉ ngơi.” Đi vào phòng khách, đem cô đặt ở trên ghế sa lon.
“Khúc quản lí, không cần phiền toái như vậy.” Cô cũng không có nói muốn tới nha! Cho dù thật muốn nghỉ ngơi, cũng là trở lại nhà cô mới đúng nha!
“Thực xui xẻo nha!” Đi theo phía sau bà Khúc nhìn thấy thạch cao trên mắt cá chân cô, nhíu mày.
“Con về công ty trước.”
“Khúc quản lí!” Tất Ngọc nhi bất lực hô, hắn sẽ không phải muốn đem cô ở nơi này a?
“Tôi sẽ trở lại.” Hắn vỗ vỗ vai của cô trấn an, hắn lo lắng cho cô chỉ có một minhf ở nhà trọ nhỏ, dứt khoát liền mang cô trở lại nhà hắn chiếu cố, quay đầu đối với mẹ nói: “Mẹ, trong lúc này trước hết làm phiền mẹ.” Cầm áo khoác đi ra ngoài.
Nào có người như vậy? Đem cô để ở nơi này, cứ thể vội vàng đi làm. Tất Ngọc Nhi ai oán nhìn chăm chú bóng lưng hắn đi xa, tầm mắt kéo về, phát hiện bà Khúc đang dò xét cô.
Trong phòng khách hai người phụ nữ đều chiếm một phương, trầm mặc không nói.
“Bác Khúc, bác còn bận việc, không cần chiêu đãi cháu.” Tất Ngọc Nhi trước mỉm cười lấy lòng.
“Đương nhiên.” bà Khúc miễn cưỡng liếc cô, nhẹ nhàng sờ thoáng mái tóc, bình tĩnh đi ra đại sảnh.
Cô vỗ nhẹ bộ ngực, bà Khúc ánh mắt nhìn người cùng Khúc quản lí không có sai biệt, cô rốt cuộc biết Khúc quản lí học thói quen xấu từ người nào.
Tất Ngọc Nhi nhàm chán ngồi, không biết nên giết thời gian như thế nào, cô đi đứng bất tiện, cố gắng chìa tay lấy tạp chí tại góc bàn bên cạnh, thình lình tầm mắt tràn ngập địch ý truyền đến, cô ngẩng đầu, chống lại ánh mắt không thân thiện của bà Khúc, lập tức mặt lộ vẻ khốn quẫn.
Bà Khúc chỉ là nhìn cô liếc xéo một cái, đi qua đem tạp chí thu vào trên kệ, bà vốn tính là tiếp tục trở về sửa sang lại vườn hoa, nhưng nghĩ đến người mà con trai đặc biệt mang đến, hay là vòng trở lại.
Con trai bình thường một mình ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà, không nghĩ tới nữ đồng nghiệp tai nạn xe cộ bị thương, hắn còn đặc biệt đem nữ đồng nghiệp mang đến trong nhà cho bà coi chừng, đã như vầy, bà hãy cùng vị nữ đồng nghiệp này, thuận tiện tìm hiểu tin tức một chút.
“Muốn uống trà sao?” bà Khúc hai tay ôm ngực, ở trên cao nhìn xuống cô.
“Không cần làm phiền.” Tất Ngọc Nhi vội vàng khoát tay.
Bà Khúc tự rót chén trà, để tới trước mặt cô, “Uống.”
“Cám ơn.” Bá đạo cùng giọng điệu đều giống nhau, thật không hỗ là mẹ con.
Bà Khúc từ ngăn tủ phòng khách lấy ra một đống giấy quảng cáo đặt lên bàn, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon, đem giấy làm thành một mảnh dài hẹp, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Cô ở công ty là chức vụ gì?”
“Tổng đài.”
“Tổng đài? Không phải là nhân viên trực điện thoại?” Tướng mạo của cô có điểm quen thuộc...... Nghĩ tới, cô chính ngày đó là nữ tiếp tân nói chuyện rất khách khí.
“Vâng......”
“Thương thế không sao a?”
“Không sao.”
“Cùng nhà A Túc nhà chúng ta là quan hệ như thế nào?”
“Bác Khúc, bà vạn lần đừng hiểu lầm, chúng cháu chỉ là đồng nghiệp rất đơn thuần mà thôi.” Cô đặc biệt cường điệu hai chữ đơn thuần.
“Ta đây chính mình biết phán đoán.” Là đồng nghiệp đơn thuần, hay là con trai đối với cô có hứng thú, bà vừa nhìn chỉ biết, tướng mạo cô gái trẻ con này ở bà không coi vào đâu, thuộc loại để trêu chọc.
“Bác Khúc, bác đang làm cái gì đây?” Cô nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
“Đan cái giỏ giấy, ta gần đây học được, ta cảm thấy nhìn sẽ rất đẹp.” Trong giọng nói có vẻ đắc ý.
“Cháu có thể giúp bác không?” Cô vẫn ngồi ở chỗ nầy, thật nhàm chán.
“Cầm lấy đi.” bà Khúc đem một đống giấy đưa cho cô. “Xếp đẹp một chút.”
“Được.” Cô nhìn kỹ mẫu, cố gắng nghiên cứu các đường gấp khúc.
“Khụ! Khụ!” bà Khúc ho nhẹ một tiếng, như là thuận miệng hỏi: “Có thể hay không làm món điểm tâm ngọt?”
“Biết một chút.” Cô chuyên chú bắt tay vào làm công việc, phân tâm trả lời.
“Từ nay về sau sẽ đi học sao?”
“Không thể nào!” Cô cũng không phải ăn no quá rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn ăn món điểm tâm ngọt đi ra bên ngoài mua là tốt rồi, vừa nhanh lại thuận tiện.
“Vậy sẽ tập chứ?”
“Cháu sẽ không.” Nghi hoặc ngẩng đầu, bà hỏi cái này muốn làm gì?
“Như thế nào cái gì cũng không biết!” bà Khúc nhẹ liếc cô, đợi con trai bà cưới vợ, bà muốn cùng dẫn con dâu đi học, giống như mẹ con bình thường; nhưng con bé này đã bị bà đào thải.
Ai! Nếu mà con trai mang về nhà chính là Hiểu Bái, thật là có bao nhiêu tốt.
“Bác Khúc, con là ở phương diện gì đó không có hứng thú, không phải là cái gì cũng không biết.” Cô vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói, cảm giác mình phải làm sáng tỏ.
“Phải không?” Ngữ khí rất hoài nghi.
Hai người không có một câu trò chuyện, lời tuy không hợp nhau, nhưng so với không khí trầm mặc tốt hơn rất nhiều.
Khúc Túc đi vào phòng khách, đã nhìn thấy hai người tất cả chiếm một bên, chuyên tâm gấp giấy, làm cho hắn cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Bà Khúc nhìn thấy con trai trở về, nhìn thời gian một chút, lúc này mới phát hiện đã không còn sớm, đối với hai người nói: “Các con hôm nay cứ ở chỗ này dùng cơm, mẹ đi vào bên trong chuẩn bị, phòng khách giúp mẹ thu thập lại.” Nói vừa xong, bản thân liền đi vào phòng bếp.
Hảo có khí thế, một chút phản đối đều không có, có thêm Khúc quản lí con trai độc nhất có tư cách, địa vị, có thể nghĩ, khi vào nhà họ con dâu thật thê thảm, căn bản đấu không lại mẹ chồng.
Tất Ngọc Nhi nội tâm âm thầm may mắn mình không phải là người không may xấu số kia.
“Còn đứng đó làm gì?” Hắn vỗ trán của cô một cái.
“A?” Cô đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn, không có phát giác được cử động của hắn.
“Cô vẫn làm cái này?”
“Đúng vậy! Còn chút thú vị đây này!” Cô dắt khóe miệng giả cười.
“Không cần phải cười xấu như vậy.”
“......” Oa ~~ miệng của hắn thật sự xấu, thật sự là mẫu tử đồng tâm.
Hô...... Cô bật hơi thật sâu, ngày cuối cùng rồi, không nên cùng hắn so đo, cô cúi đầu tiếp tục công việc còn lỡ dở, chỉ là trang giấy trên tay lập tức bị rút đi.
“Khúc quản lí, có thể đưa tôi a?” Cô khách khí hỏi thăm.
Khúc Túc cúi người xuống, đem đồ trên bàn thu vào ngăn tủ bên cạnh nói: “Cơm nước xong, tôi cho cô trở về.”
Đáng giận! Cố ý đem lời của cô vào tai này ra tai kia.
Giấy cũng không cho cô làm! Tất Ngọc Nhi đơn giản an vị trong này cùng hắn nhìn nhau, cho hắn xấu hổ chết luôn.
“Miệng vết thương còn rất đau sao?” Khúc Túc nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của cô, băng gạc đã chảy máu, giúp cô đổi thuốc trước đã.
“Khá tốt.” trên thân thể khó tránh khỏi đau đớn, nhưng lạy hai mẹ con bọn họ ban tặng, đả kích tinh thần của cô đã áp đảo đau đớn da thịt.
“Không cần phải khoe sức, công ty sẽ không phát giấy khen cho cô.” Hắn thản nhiên nói, bác sĩ vì cô trừ độc miệng vết thương thì cô cắn chặt môi, hốc mắt hiện hồng, chính là không kêu một tiếng, điều này làm cho hắn có chút...... cảm thấy có lỗi.
“Khúc quản lí, anh không đi hỗ trợ sao?” Làm bộ không nghe thấy của hắn trào phúng, Tất Ngọc Nhi quyết định trước hết nghĩ biện pháp làm cho hắn rời xa chính mình, miễn cho chính mình tức chết.
“Mẹ của tôi không thích có người đi vào phòng bếp của bà.”
Quả nhiên là cô gái khống chế ham muốn rất mạnh, Khúc quản lí sẽ không phải là bởi vì bà Khúc, mà cá tính mới trở nên vặn vẹo như vậy?
Nhất định là đúng như vậy!
Tiếng chuông cửa kéo Tất Ngọc Nhi chú ý, cô tò mò nhìn Khúc Túc.
Khúc Túc đứng dậy mở cửa, kinh ngạc nhìn người tới.
“Anh Khúc, chào buổi tối.” Giản Hiểu Bái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, sinh lực no đủ phất tay, cười nhẹ nhàng hào phóng đi vào cửa.
“Mẹ của tôi mời cô tới?”
“Đúng vậy! Không nghĩ tới anh cũng ở đây.” Bác Khúc muốn cô tới dùng cơm, cô tưởng bác Khúc sợ nhàm chán, mới gọi điện thoại mời cô tới.
“Hiểu Bái, con đã đến rồi nha!” Nghe được thanh âm bà Khúc vẻ mặt tươi cười đi ra, “Con ngồi xuống trước đã, như thế này bác Khúc sẽ đem mấy món ăn nóng qua thì xong rồi.”
Con dâu chính quy của bà đến đây.
“Được.” Giản Hiểu Bái lên tiếng, nhìn thấy Tất Ngọc Nhi ngồi ở trên ghế sa lon, đôi mắt sáng ngời, kinh ngạc kêu ra tiếng, “Là cô!”
“Xin chào.” Tất Ngọc Nhi có chút thẹn thùng, nhận ra cô chính là cô gái ngày đó Khúc quản lí không thừa nhận làm bạn gái chính quy.
“Cô tên gì?” Giản Hiểu Bái nhiệt tình ngang nhiên xông qua, vội vã như nhìn thấy bằng hữu mới.
“Tay của cô ấy bị thương, cẩn thận một chút.” Khúc Túc lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.
“Tay cô làm sao vậy?” Giản Hiểu Bái nhìn kỹ cánh tay phải của cô bị lụa trắng bao lấy, sau khi khóe mắt ngắm đến thạch cao trên chân phải, kinh hô: “Chân của cô cũng bị thương!”
“Chỉ là tai nạn xe cộ.” Quá trình quá mất mặt, xin tha thứ cô đơn giản qua.
“Tới dùng cơm.” bà Khúc đi ra phòng bếp hô.
“Cô hành động không có tiện, tôi vịn cô đi qua.” Giản Hiểu Bái đứng lên, vội vàng muốn vịn cô.
“Không cần.” Khúc Túc đi đến bên kia, trực tiếp đem cô ôm lấy.
“Khúc quản lí, như vậy không tốt lắm đâu?” Tất Ngọc Nhi hạ giọng trách móc.
Ở trước mặt bạn gái, công nhiên ôm một cô gái khác, tuy rằng cô hành động bất tiện, nhưng cô cho rằng cần phải tránh bị nghi ngờ.
“Cho nên tôi mới nói, đầu của cô đều chứa mấy thứ vô dụng.” Hắn giọng điệu ôn hòa nói.
Dạ dạ dạ, cô trong đầu đều trang bị đại tiện, đến lúc đó bọn họ cãi nhau, đừng trách cô không có cảnh cáo hắn không lo lời nói và việc làm.
Khúc Túc ôm Tất Ngọc Nhi vào phòng bếp, cho cô ngồi ở bên cạnh mẫu thân hắn, mình cũng ngồi xuống một bên.
Tất Ngọc Nhi yên lặng cầm lấy bát sứ trước bàn, trộm liếc bà Khúc, cái này ngắm không được, bà Khúc đuôi mắt vui vẻ, thái độ hiền lành thân thiết, cùng với cô nói chuyện phiếm giờ hoàn toàn không giống với lúc nãy.
Cô rốt cuộc biết cái gì là đối với người không đúng việc!
“Hiểu Bái, con quá gầy, ăn nhiều một chút.” bà Khúc đưa đĩa rau qua bên cạnh con, “A Túc, con cũng thật là, luôn ăn thức ăn bên ngoài, bản thân đều hỏng rồi.”
Lướt qua Tất Ngọc Nhi, đưa đĩa rau cho con trai mình.
Tất Ngọc Nhi lùa hai muỗng cơm, cả nhà bọn họ đoàn viên vui vẻ hoà thuận, cô là người ngoài gia nhập vào, có vẻ đặc biệt không hợp, cô nhớ tới hiện tại liền chuyển băng ghế qua góc ăn.
“Mau ăn.” Khúc Túc mặt không biểu tình gắp thịt đặt ở trên chén Tất Ngọc Nhi.
Hắn hắn...... Hắn là muốn hại chết cô nha!
Hắn không biết hành động này sẽ làm người khác hiểu lầm sao?
Tất Ngọc Nhi sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, nhìn thịt trong chén, gắp hụt cũng không phải, ăn hết cũng không phải! Ô...... Giết người không cần đao, đại lễ của Khúc quản lí, cô rưng rưng nhận.
“Mau ăn!” Giết người mà dùng đến tiếng nói trầm thấp, tới gần lỗ tai cô khéo léo nhẹ giọng mớm nói, đáy mắt hiện lên một tia trò đùa dai.
Cô kinh hãi, vuốt lỗ tai đỏ hồng, trừng mắt nhìn hắn, hắn vui đùa thật thấp kém!
Nhìn cô phản ứng mãnh liệt, khóe miệng của hắn giơ lên, cô gái này, ngây thơ ngoài ý muốn.
“Bác Khúc, Tất tiểu thư chính là vị tiểu thư kia lần trước con ở trong điện thoại nói a!” Giản Hiểu Bái buồn cười nhìn hai người động chạm nhau, thật thú vị.
“Là cô gái đó?” Cau mày, mơ hồ cảm thấy con trai đối cô gái nhỏ này bất đồng, nhưng bà không hy vọng con trai thích cô gái nhỏ này.
Vì sao đột nhiên nhắc tới cô? Nghi hoặc nhìn Khúc Túc, Khúc Túc chỉ là thêm rau cho cô.
Trừng mắt cà tím trong chén mà cô ghét nhất, hừ! Cô cùng hắn thù lại kết thêm một khoản.
“Tất tiểu thư, lần trước tôi có cùng bác Khúc ăn cơm, nhắc tới lần gặp được chuyện của cô.” Giản Hiểu Bái tốt bụng vì cô giải thích nghi hoặc.
Thật tốt quá, còn có ai không biết cô bị đá? Tất Ngọc Nhi cam chịu nghĩ.
“Hiểu Bái, bác thật hy vọng con có thể làm con dâu của bác.” Lần này bà Khúc chủ động xuất kích.
“Mẹ ——” Khúc Túc lời nói còn chưa dứt đã bị đánh gãy.
“Đúng nha! Đúng nha! Giản tiểu thư người rất đẹp, cá tính lại hảo, cùng Khúc quản lí phối hợp rất tốt.” Tất Ngọc Nhi liên tục không ngừng phụ họa.
“Cô cũng cảm thấy như vậy?” bà Khúc vui mừng nhướng mày, không nghĩ tới cô gái nhỏ này cũng cho rằng như vậy?
“Đương nhiên là thật sự!” Đã bị bác Khúc biểu lộ ủng hộ, Tất Ngọc Nhi tiếp tục nói: “Lần trước gặp Khúc quản lí cùng Hiểu Bái tiểu thư đi cùng một chỗ, lập tức cảm thấy tài tử giai nhân, rất đăng đối.”(Môn đăng hộ đối)
“Cô đang nói bậy bạ gì đó!” Người trong cuộc lông mày thâm sâu, cô đang làm gì vậy? Hy sinh người khác, hoàn thành chính mình?
Cô lần trước vạn phần khóc đến thê thảm, còn có thể quan sát hắn và bạn gái của hắn? Có quỷ mới tin.
“Khúc quản lí, anh không cần phải lại gạt tôi nói Giản tiểu thư không phải bạn gái của anh!” Cô chằm chằm vào Khúc Túc, giọng điệu thập phần chăm chú.
Giản tiểu thư là cô gái rất đáng yêu, Khúc quản lí có một người bạn gái như vậy, tính hắn như chó săn, nếu là cô, nhất định sẽ mau chóng tuyên bố tin tức, làm cho Giản tiểu thư cũng không có thời gian để hối hận, cô thật không hiểu hắn giấu diếm là có dụng ý gì?
“Cô là ngu ngốc sao?”
“......” Anh mới ngu ngốc! Tất Ngọc Nhi “lại tầm thường” ở trong nội tâm trộm mắng.
“Tất tiểu thư, mình gọi cậu là Ngọc Nhi được không?” Giản Hiểu Bái thấy cô gật đầu mới nói: “Ngọc Nhi, mình cùng anh Khúc thật sự không phải là người yêu, anh ấy không có lừa cậu.”
“Vì sao?” Hai người bọn họ thích hợp như vậy, một người hoạt bát, một người lạnh nhạt, rất bổ sung a! Vì cái gì không ở cùng một chỗ?
“Mau ăn cơm, ăn xong tôi đưa cô trở về.” Khúc Túc khẩu khí không tốt.
Người đàn ông bên cạnh tâm tình không tốt rồi? Sẽ không phải là Giản tiểu thư cự tuyệt hắn, mà cô lại không khéo nói đến chỗ đau của hắn? Xem ra cô tốt nhất là ăn nhanh lên, nhanh lên về nhà, miễn cho trong lúc vô tình lại phải đắc tội với người ta mà không biết.
Tất Ngọc Nhi ngoan ngoãn bới cơm, không dám lên tiếng nữa.
---
“Mẹ, con đưa cô ấy về nhà trước.” Khúc Túc nhìn thấy Tất Ngọc Nhi dùng cơm xong, rất tự nhiên nghiêng người ôm lấy cô.
Tất Ngọc nhi cũng lười kháng nghị, quay đầu hướng hai người nói lời từ biệt.
Hắn trực tiếp ôm cô trở về trên xe, cô cúi đầu nhìn xem đồng hồ, cô đã đáp muộn chuyến tàu ban đêm trở lại Tân Trúc.
Chỉ là xe chậm chạp không khởi động, cô nhìn hướng người trên ghế lái, hiếu kỳ mở miệng, “Khúc quản lí, làm sao vậy?”
“Cô cảm thấy tôi cùng Giản tiểu thư rất thích hợp?” Thanh âm của hắn rất nguy hiểm, nội liễm bình thường đã biến mất, rõ ràng chính là bất mãn cùng tức giận.
“Bởi vì Khúc quản lí ưu tú như vậy, công tác lại nghiêm túc, bình thường với người ngoài lại rất có nguyên tắc.” Cô thông minh phát giác được không đúng, liều mạng nịnh bợ.
“Cô thật sự là nghĩ như vậy sao?” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ, trong nội tâm một cổ ý niệm không hiểu trong đầu chậm rãi thành hình.
“Thật sự.” Cô cật lực gật đầu, dù sao cũng là ngày cuối cùng rồi, lời nói dối có thiện ý coi như là làm ơn.
“Muốn cùng tôi kết giao sao?” Hắn đột nhiên toát ra một câu.
“A...... Ân.” Cô dùng hư từ ứng phó, nếu như trực tiếp cự tuyệt, chẳng phải thừa nhận lời nói mới rồi hoàn toàn là vô dụng.
“Được rồi!” Hắn gật gật đầu, khởi động xe.
Được rồi?
Đó là cái giọng điệu gì?
Quên đi, mặc kệ, chỉ cần chịu đưa cô về nhà là tốt rồi. Tất Ngọc Nhi nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, không nghĩ tới ngày cuối cùng tại Đài Bắc, đúng là trải qua tại nhà Khúc quản lí, điều này làm cho nội tâm của cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Đúng rồi, Khúc quản lí còn không biết chuyện cô muốn tạm rời cương vị công tác, cô không để lại dấu vết trộm dò xét khuôn mặt nghiêm khắc của hắn, quên đi, hay là không cần phải nói cho hắn biết trước, dù sao ngày mai đi làm hắn dĩ nhiên là sẽ biết, cô từ trước đến nay chán ghét không khí ly biệt, đặc biệt loại đồng nghiệp này nửa đời không quen.
Chỉ là lương tâm có chút ít băn khoăn, trừ ra những ngôn ngữ ác độc kia, kỳ thật hắn đối với cô coi như không tệ.
Cô chưa phát giác một hơi thở dài ra, theo lý thuyết cô nên rất vui vẻ phải ly khai, chỉ là trong lòng vẫn nặng trịch, ép tới cô không cách nào thở dốc.
“Không cần phải thở dài buồn bã, như bà già vậy.” Người đàn ông ở ghế lái xem cô liên tục buồn bã, nhịn không được lại muốn giáo huấn cô.
“Dạ, Khúc quản lí, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...