Kari trở về nhà sau khi gặp Jak Cho.
Anh nằm dài xuống sofa, cảm thấy mọi thứ thật mệt mỏi.
Cùng lúc đó, Oh Kang Mi cũng từ công ty trở về.
Cô nhìn thấy anh, mỉm cười bước đến.
“Kari, hôm nay anh tan làm sớm sao?”
Cô định hôn má anh nhưng Kari lại né tránh.
Biểu cảm đột ngột của anh làm cô khó hiểu.
Oh Kang Mi đã hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng Kari lại lắc đầu.
Anh nói cảm thấy mệt trong người rồi đi vào phòng.
Tối đó, trong lúc dùng bữa cùng nhau, ánh mắt Kari cứ luôn né tránh cô.
Điều này làm Oh Kang Mi cảm thấy hoài nghi trong lòng.
Qua ngày hôm sau, cô đang làm việc thì nhận được được gọi của Kari.
Trong cuộc gọi, Kari đột ngột nói với cô anh sẽ ra nước ngoài công tác một thời gian.
Nhưng trong giọng nói của anh có chút kỳ lạ.
Ấy vậy, Oh Kang Mi vẫn tin lời anh nói.
Cô lưu luyến nói với Kari.
“Sao nhanh vậy.
Anh đi rồi nhớ chăm sóc cho mình tốt đó.”
“Ừm, anh sẽ chăm sóc tốt cho mình.
Yêu em!”
“Yêu anh.”
Cúp điện thoại, Oh Kang Mi thở dài rồi tiếp tục công việc của mình.
Tối đó, cô trở về nhà.
Tất cả đồ đạc của Kari đã được anh dọn đi hết.
Nhìn căn nhà trống rỗng như trước đây, Oh Kang Mi cảm thấy lạc lõng.
Có lẽ là vì đang dần quen với cuộc sống có Kari bên cạnh nên bây giờ mới lạc lõng như thế.
Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
“Ổn thôi.
Một mình vẫn tốt mà.”
Trong những ngày không có Kari bên cạnh, cô chỉ đến công ty rồi về nhà.
Cuộc sống lặp đi lặp lại như những con người vô vị ngoài kia.
Buổi tối, cô muốn nói chuyện với Kari nhưng anh chỉ nói vài câu rồi tắt máy.
Dù đây không phải là lần đầu anh ra nước ngoài công tác nhưng cô lại có cảm giác cả hai đang dần xa cách nhau.
Nổi lo sợ này ngày một lớn dần trong tim cô.
Sợ rằng một ngày nào đó cô sẽ đánh mất anh mãi mãi.
Oh Kang Mi nhắm lại, cố gắng không nghĩ đến những điều tiêu cực ấy.
Tình yêu của cô và anh là vĩnh cửu, sẽ không có gì xa cách được.
Ngày hôm sau, Oh Kang Mi vẫn đi làm như mọi khi.
Đột nhiên ông chú Gwang Pung ở nhà bên gọi cô lại.
Ông ấy hỏi nhỏ cô:
“Cháu với tên tóc vàng đó chia tay rồi à?”
“Không có.
Sao vậy ạ?”
Oh Kang Mi ngạc nhiên, không hiểu sao ông chú lại hỏi thế.
“Hôm qua chú đi siêu thị nhìn thấy nó vào nhà hàng cùng với một cô gái khác.
Chú tưởng hai đứa chia tay rồi chứ.”
“Ha, chắc chú nhìn lầm ai rồi ạ.
Kari đang đi công tác bên ngoài, sao có thể ở đây được.”
“Ôi trời, chẳng lẽ mắt ta kém thật.”
“Vậy cháu xin phép đi làm đây ạ.”
“Được được, cháu đi đi.”
Buổi trưa ở công ty, Oh Kang Mi đang ăn thì một người bạn đồng nghiệp nữ đi đến ngồi cạnh cô.
Cô bạn đó với vẻ mặt mờ ám nhắc đến Kari.
“Kang Mi, bạn trai cậu có chị gái không?”
Cô lắc đầu nhìn qua cô bạn đó với đôi mắt ngơ ngác.
“Không có.”
“Còn em gái thì sao?”
“Anh ấy con một.”
Cô bạn đó bỗng thắc mắc suy nghĩ rồi nói với cô:
“Hôm qua mình cùng chị gái đi mua đồ cho đứa bé trong bụng chị ấy thì thấy bạn trai cậu đang lựa đồ em bé cho một cô gái.
Hai người không phải chia tay rồi chứ?”
Oh Kang Mi định nói nhưng nhớ đến lúc sáng ông chú Gwang Pung cũng nói nhìn thấy Kari.
Nhưng anh bây giờ đang công tác bên nước ngoài làm sao có mặt ở đây được.
Nghĩ rằng bọn họ đều nhìn lầm người thì cười nói:
“Cậu nhìn lầm ai đúng không?”
“Sao lầm được.”
Cô bạn đó lấy điện thoại ra đưa cho Oh Kag Mi xem.
“Nhìn đi, mình đã chụp lại còn gì.”
Oh Kang Mi không tin vào mắt mình, cầm lấy điện thoại phóng to ra hơn.
Nhưng càng phóng to, gương mặt của Kari càng hiện rõ trong mắt cô.
Đó đúng là Kari rồi không thể sai được.
Càng cay đắng hơn là người con gái bên cạnh anh không phải là ai xa lạ mà là Jak Cho.
Kari đã nói với cô ra nước ngoài rồi mà.
Làm thế quái nào mà họ lại ở bên nhau được.
Chẳng lẽ Kari đã lừa cô?
Oh Kang Mi không muốn tin đây là sự thật, liền lấy điện thoại ra gọi cho Kari.
Chuông điện thoại reo lên.
Đầu dây bên kia cũng bắt máy rất nhanh.
Giọng nói ù ù của Kari vang bên tai cô:
“Alo Kang Mi, anh đang khám cho bệnh nhân.
Có chuyện gì không?”
“Ở nước ngoài bây giờ có lạnh không anh?”
“…Không có.”
“Vậy được rồi, em cúp máy đây.”
“Ơ…”
Kari nhìn cuộc gọi đã cúp thì hoang mang.
Không hiểu sao cô lại hỏi anh về thời tiết ở đây? Kari thắc mắc, chẳng lẽ cô đã biết anh nói dối.
Chuyện này sao có thể xảy ra, anh đã cẩn thận khi ra đường.
Chắc cô vẫn chưa phát hiện đâu, có lẽ anh đã lo lắng quá nhiều thôi.
Anh không nghĩ đến chuyện này mà tiếp tục công việc của mình.
Tối đó, Jak Cho vừa đắp mặt nạ xong chuẩn bị đi ngủ.
Tin nhắn điện thoại bỗng reo lên, cô ta nghĩ đó là của Kari.
Nhưng khi nhìn lại thì không phải.
Có điều người nhắn đến cũng làm cô ta có hơi bất ngờ.
Jak Cho không ngủ nữa, cô ta mặc chiếc áo khoác trên người rồi rời khỏi nhà.
Một mình, cô ta đi đến công viên XM cách nhà không xa.
Vừa đến nơi đã nhìn thấy Oh Kang Mi ngồi ở đó.
Đúng vậy, trong tin nhắn Oh kang Mi đã hẹn cô ta ở công viên này.
Jak Cho vẫn bình tĩnh bước đến như mọi khi.
Ngồi xuống ghế đá cạnh Oh Kang Mi không vòng vo mà trực tiếp vào vấn đề.
“Cô gọi tôi ra đây có việc gì vậy?”
“Cô có thai đúng không?”
Jak Cho sửng sốt khi bị hỏi trực diện.
Nhưng cô ta cũng không có ý che giấu.
Chuyện này trước sau gì Oh Kang Mi cũng phải biết, chi bằng hôm nay cô ta sẽ thay mặt Kari mà nói vậy.
Jak Cho quay lại nhìn cô với gương mặt của kẻ đáng thương.
“Chuyện này không thể trách Kari được.
Đêm đó chỉ là bồng bộc nhất thời, tôi không nghĩ mình sẽ mang thai con của cậu ấy.”
Oh Kang Mi cố kìm nén cảm xúc của bản thân, cô điềm tĩnh hỏi Jak Cho:
“Kari cũng biết cô có thai đúng không?”
“Ừm.”
Không biết Jak Cho đã lấy nước mắt từ đâu mà thút thít nói:
“Nếu cô không muốn Kari bên cạnh tôi vì đứa bé này thì tôi sẽ phá nó.
Tôi cũng không làm phiền đến cuộc sống của hai người nữa.”
“Ai bảo cô phá nó.”
Jak Cho kinh ngạc nhìn cô.
“Cô chấp nhận cho Kari ở bên cạnh tôi sao?”
“Không.
Còn đứa trẻ này, cô hãy sinh ra việc nuôi dưỡng nó tôi sẽ lo.”
“Cái gì? Cô muốn nuôi đứa trẻ này.”
Cô ta không kiềm chế được mà thốt lên trong sự kinh ngạc.
Oh Kang Mi đang đùa với cô ta sao? Một cô gái có thể chấp nhận nuôi con của bạn trai lừa dối mình.
Không đâu, sao có thể được chứ.
Chắc chắn cô chỉ đang cố nói như thế là có mưu đồ riêng.
Cô ta không tin sự nhân từ của Oh Kang Mi.
“Tôi cảm ơn với sự nhân từ của cô.
Nhưng đứa trẻ trong bụng tôi thì phải do chính tôi nuôi.
Bất kỳ ai cũng không có quyền nuôi nó.”
Nói xong, Jak Cho đứng dậy bỏ đi để Oh Kang Mi một mình ở đó.
Lúc này, nước mắt cô mới vỡ òa.
Cúi đầu xuống, nước mắt rơi lã chã dưới mặt đất.
Đã bảo là bắt đầu lại nhưng sao quá khứ vẫn đeo bám không buông.
Jak Cho bây giờ đã có thai rồi, cô phải sao mới đúng.
Hay giống như lời sư cô đã từng nói ‘Ta thấy con và Kari sẽ không thể nào đến với nhau cả đời được, nếu không đủ kiên định và tin tưởng lẫn nhau.’.
“Kari, sao chúng ta lại thành ra thế này…”
Chẳng biết trùng hợp thế nào mà Yang Tae cũng đi đang bộ ở công viên này.
Cậu mang theo tâm trạng tồi tệ của mình bước đi.
Bỗng hình ảnh Oh Kang Mi ở phía trước đập vào mắt.
Yang Tae không thể nhìn sai được, cậu bước đến trong cơn gió nhẹ của trời đêm, gọi tên cô.
“Chị Kang Mi?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình, cô vô thức ngẩng đầu lên.
Yang Tae bỗng kinh ngạc khi thấy đôi mắt ướt ác của cô.
Ai đã khiến cô phải khóc? Là kẻ nào dám bắt nạt cô chứ? Hai tay nắm chặt lại, đôi mắt có phần đáng sợ hơn, cậu ngồi khuỵu xuống.
“Là kẻ nào đã bắt nạt chị?”
Oh kang Mi lắc đầu, cô lấy tay lau khóe mắt mình.
“Không ai cả.”
Dù có nói cho Yang Tae biết thì cậu cũng không giúp được cô.
Cứ để một mình cô đau khổ thế này đi.
“Chị đừng gạt em, Oh Kang Mi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...