Kẻ Điên Độc Chiếm


Sáng ngày hôm sau, Oh Kang Mi ra khỏi nhà chuẩn bị đi làm sau một tuần nghỉ phép.

Tâm trạng đang tốt, đột nhiên Oh Kang Mi nhìn thấy Yang Tae nằm trước cửa nhà mình khiến cô giật mình lùi về sau.
“Ôi trời!”
“Đêm qua cậu ta đã nằm ở đây không về nhà sao?”
Oh Kang Mi bước một bước về phía trước kiểm tra.

Lấy tay mình chạm nhẹ vào bả vai Yang Tae nhưng không nhận được phản hồi từ đối phương.

Để ý thấy bờ môi nhợt nhạt của Yang Tae, cô hoảng hốt nhớ lại đêm qua.

Yang Tae đã đến nhà cô với cơ thể ướt sũng lại thêm cả đêm nằm ở đây.

Chắc không phải là bị sốt rồi đó? Cô giơ tay mình lên sờ trán Yang Tae nhưng sau đó nhanh chóng rút lại.

Nhiệt đột cơ thể lúc này của Yang Tae có thể làm bỏng tay cô.
“Yang Tae..thằng nhóc này muốn bệnh chết hay gì?”
Cô thở mạnh bực bội, sau đó dìu cậu vào trong nhà.

Dù gì cậu cũng nằm trước nhà cô, làm sao cô có thể bỏ mặc cậu không lo được.

Oh Kang Mi đặt Yang Tae xuống giường, cô chạy vào trong bếp lấy một thau nước ấm đến lau người cho cậu.

Lúc cô cởi áo Yang Tae ra thì kinh ngạc khi nhìn thấy cánh tay bị thương lần trước xuất hiện vài vết thương mới.

Nó còn bị nhiễm trùng và sưng tấy lên.

Có lẽ là do Yang Tae ở ngoài trời mưa quá lâu nên mới như thế.

Trong đầu Oh Kang Mi chợt nhớ đến vết máu tối đó, thì ra nó là máu từ vết thương của Yang Tae.

Không nghĩ ngợi nhiều, cô liền đi lấy dụng cụ y tế để băng bó vết thương giúp cậu.
Vừa băng bó vết thương Oh Kang Mi không ngừng thắc mắc.


Tại sao Yang Tae lại xuất hiện vết thương trên tay? Chẳng lẽ người nhận là cha của cậu lúc sáng là một ông bố bạo lực gia đình và vết thương trên tay Yang Tae là do ông ta gây ra.

Vì không có bằng chứng cụ thể nên cô cũng không dám chắc đây là sự thật.

Nhưng nếu có chuyện đó xảy ra thì cô quả là một người có tội.

Chính cô là người đã đẩy Yang Tae trở về nơi cậu đang cố trốn chạy.

Oh Kang Mi thầm nghĩ, đợi đến khi Yang Tae tỉnh lại cô sẽ hỏi rõ chuyện này.
Cùng lúc đó, cha Yang Tae đang dùng bữa sáng thì quản gia từ phòng cậu hốt hoảng chạy xuống.
“Ông chủ, cậu chủ…cậu chủ lại bỏ đi rồi.”
Cha Yang Tae nghe xong vẫn tiếp tục ăn như chuyện này không có gì là bất ngờ.
“...Không biết đây là lần thứ mấy nó bỏ trốn khỏi đây rồi.”
Nhưng quản gia vẫn lộ vẻ mặt lo lắng nói với ông ta:
“Lúc tôi vào phòng cậu chủ phát hiện có vài vết máu trên sàn và trong nhà tắm.”
“Ông nói sao?”
Ông ta kinh ngạc dừng dao, nĩa trên bàn nhìn quản gia.

Hạ thấp giọng nói:
“Mau cho người đi tìm cậu chủ.

Nếu như nó có xảy ra chuyện gì thì ta sẽ hỏi tội các người.”
“Dạ, tôi đi liền thưa ông chủ.”
Quản gia không dám chậm trễ liền lui ra.

Cả ngày hôm đó Oh Kang Mi đã dành hết thời gian của mình để chăm sóc cho Yang Tae.

Nhưng mãi vẫn không thấy cậu tỉnh lại, cô phải liên tục thay đắp khăn ấm để giúp cậu mau hạ sốt.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, Oh Kang Mi mệt mỏi thiếp đi bên cạnh Yang Tae.

Đợi đến khi cô tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

Oh Kang Mi ngạc nhiên khi thấy mình nằm trên giường, còn người bệnh thì biến đâu mất.

Không nhìn thấy Yang Tae, cô bừng tỉnh, hoảng hốt gọi lớn tên cậu.

Bước xuống giường, cô muốn chạy ra ngoài để tìm cậu nhưng lúc này bỗng âm thanh của cánh cửa phòng vang lên.

Oh Kang Mi ngơ ngác quay đầu lại nhìn thì thấy Yang Tae từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Cậu lết cơ thể yếu ớt của mình bước đến chỗ cô, cười nhẹ nói:
“Chị, em ở đây mà.”
Thấy Yang Tae vẫn an toàn cô mới yên tâm nhưng vẫn không quên mắng vài câu.
“Cái thằng nhóc này…làm tôi lo chết mất.

Tưởng cậu lại chạy lung tung ở đâu rồi chứ.”
“Xin lỗi chị, lần sau em sẽ không như thế nữa.”
“Cậu còn muốn lần sau à? Đừng có mơ tôi sẽ chăm sóc cho cậu.”
Đang cau có với cậu, cô chợt nhớ đến chuyện vết thương.

Oh Kang Mi nghiêm túc hỏi cậu:
"Tôi thấy vết thương trên tay cậu, đó là sao vậy?"
Yang Tae ngồi xuống giường, điềm đạm nói:
"Không cẩn thận bị thương."
"Đang nói thật sao?"
Chẳng hiểu sao cô cứ có cảm giác Yang Tae đang lừa mình.


Nhưng nếu cậu muốn che giấu sự thật vậy thì cô cũng không nên hỏi nhiều.

Oh Kang Mi quay người bỏ ra ngoài.

Một lát sau, cô quay lại với tô cháo và thuốc.
Sau khi giải quyết bữa sáng cho cậu xong, Oh Kang Mi để ý thấy gương mặt Yang Tae đã khởi sắc hơn nhiều nên cô cũng không cần phải ở nhà chăm sóc cho cậu.

Nên trước khi đi làm, Oh Kang Mi đặc biệt căn dặn Yang Tae.
“Yang Tae, cậu ở nhà phải ngoan ngoãn cho tôi.

Nếu có cần gì thì hãy gọi cho tôi, số điện thoại tôi đã lưu vào điện thoại bàn.

Không được làm gì lung tung khi tôi không có ở nhà đâu đó.”
Yang Tae đáp lại cô bằng giọng yếu ớt của người bệnh.
“Vâng.”
Nghe được câu trả lời từ cậu, lúc này cô mới yên tâm rời khỏi nhà.
Ngày đầu Oh Kang Mi trở lại công ty sau một kỳ nghỉ phép dài của mình.

Trưởng phòng Eu Ui, chị ta vừa nhìn thấy cô đi làm thì liếc ngang liếc dọc.

Vì ai trong nhóm cũng nghe lời chị ta còn riêng cô thì không, lại còn được các sếp quan tâm và khen thưởng trong công việc.

Chính vì điều này mà chị ta ngày càng ghét Oh Kang Mi nhiều hơn.

Sợ một ngày nào đó cô sẽ cướp mất vị trí của chị ta.

Cho nên, trước khi xảy ra điều đó chị ta phải khiến cô nghỉ việc bằng mọi cách.
Eu Ui, cần lấy xấp tài liệu trên tay, õng a õng ẹo bước đến chỗ cô.

Không nói không rằng đặt mạnh xuống bàn Oh Kang Mi như đang dằn mặt.

Chị ta nở nụ cười giả tạo nói:
“Chào em yêu của chị.

Làm đóng tài liệu này gấp trong hôm nay, không xong thì ở lại tăng ca nhé.”
Nói rồi, chị ta hất tóc xoay người bỏ đi mặc kệ Oh Kang Mi đang định nói gì đó.

Trong lòng Eu Ui đang cảm thấy rất hả hê.
Cầm đóng tài liệu trong tay, tuy Oh Kang Mi không nói gì nhưng trong lòng thì đang kêu gào.


Chị ta đúng là quá đáng mà, rồi có ngày cô cũng sẽ trả lại mối thù này.
Trong lúc đó, Eu Ui trở về phòng mình.

Chị ta ngồi thảnh thơi thưởng thức tách cà phê mới được cấp dưới pha cho.

Đột nhiên lúc này có tiếng gõ cửa, chị ta tưởng là cấp dưới đến tìm mình thì nói với giọng điệu không vui.
“Vào đi.”
Nhưng gương mặt khó chịu ấy dần biến mất thay vào đó là nụ cười niềm nở của Eu Ui.

Bởi vì người bước vào là là thư ký của giám đốc.

Chị ta liền biết điều đi ra chào đón niềm nở.
“Thư ký Ha đến phòng của tôi không biết có chuyện quan trọng gì cần nói.”
Thư Ký Ha không muốn nhiều lời mà đập thẳng xấp giấy vào người chị ta, nghiêm túc nói:
“Sếp nói ai làm dự án này thì đến phòng gặp sếp.”
Không để Eu Ui kịp hỏi câu nào thì thư ký Ha đã quay người bỏ đi.

Một mình chị ta trong phòng cảm thấy có điều chẳng lành liền cầm xấp giấy ra xem.

Sau khi nhìn xấp giấy xong, sắc mặt chị ta liền biến sắc.
“Mình đã giao thiếu một bản cho sếp rồi.

Kì này sẽ bị đuổi chắc.”
Trong lúc hoảng loạn, đột nhiên Eu Ui nhớ đến Oh Kang Mi.

Vì dự án này cô cũng có nhún tay vào một phần.

Khóe môi chị ta liền nở nụ cười độc ác.
“Kang Mi, thứ này nên giao lại cho cô mới đúng.”
Trước khi chị ta đến tìm Oh Kang Mi thì đi đến bàn làm việc của mình, lấy những phần còn sót xé toẹt ra rồi cho vào phòng rác.

Chỉ khi như thế này thì không còn bằng chứng nào về chị ta nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui