Kẻ Điên Độc Chiếm


"Cậu biết mình đang nói gì không Yang Tae?”
Oh Kang Mi hất tay cậu ra.

Làm sao cô có thể hẹn hò với Yang Tae khi cô đã có Kari.

Hơn nữa, làm sao cô có thể chấp nhận hẹn hò cùng với một người xa lạ, không có tình cảm.

Chuyện này mới nghĩ thôi đã khó chấp nhận được.

Không hiểu tại sao Yang Tae lại có một suy nghĩ ấu trĩ như thế.

Và cả việc luôn muốn ở bên cạnh cô.

Trong suy nghĩ khó hiểu của mình bỗng Oh Kang Mi nhớ đến một chi tiết mình đã bỏ quên.
Ngay lần đầu tiên gặp cô, Yang Tae đã gọi cô bằng mẹ.

Chẳng lẽ vì nghĩ cô có nét giống mẹ mình nên Yang Tae mới làm như thế để được ở cùng với cô nhưng thật ra lý do vì cô giống mẹ cậu.

Hiểu được nỗi lòng của cậu, cô cố giữ lấy bình tĩnh nói với Yang Tae:
“Từ bây giờ cậu bỏ suy nghĩ đó đi.

Tôi biết cậu nghĩ tôi là mẹ cậu nên mới nói như thế.

Nhưng mẹ con thì không thể làm chuyện đó được và tôi càng không phải mẹ cậu.

Chúng ta không có chung một giọt máu nào cả Yang Tae à.”

“...!”
Lời của Oh Kang Mi làm thức tỉnh con người bên trong Yang Tae.

Bây giờ nghĩ lại việc hẹn hò, kết hôn cùng với mẹ đúng là không hợp với lẽ thường tình.

Ai đời lại muốn kết hôn cùng với mẹ chứ.

Yang Tae ngồi bẹp xuống đất, vẻ mặt thất thần.

Những lời Oh Kang Mi nói hoàn toàn cắt đứt mọi suy nghĩ được ở lại của cậu.

Bây giờ cậu không có lý do nào để ở lại đây được cả.

Và hơn hết, Oh Kang Mi đã đúng.

Cô không phải mẹ cậu! Mẹ sẽ không năm lần bảy lượt đuổi cậu đi, sẽ không nói những lời khó nghe, sẽ không giận cậu, sẽ không làm cậu buồn.

Đúng vậy, giờ cậu không có gì để chấp niệm cả.
Oh Kang Mi vĩnh viễn không phải là mẹ cậu!
Sau đó, vài tiếng đồng hồ trôi qua, cha Yang Tae cũng đến.

Ông ta ăn mặc như những người lao động bình thường bước vào nhà cô, cúi đầu lễ phép.
“Chào cô Oh Kang Mi, tôi chính là cha của Yang Tae.

Thằng bé đâu rồi ạ.”
“Chào chú, Yang Tae đang ở bên trong ạ.

Chú vào trong đi, cháu cũng vài chuyện muốn nói với chú ạ.”
Ông ta vừa vào đã thấy Yang Tae ngồi bẹp dưới sàn, gương mặt thất thần.

Thấy vậy, ông ta nhìn qua Oh Kang Mi khó hiểu.

Mà cô cũng chỉ biết cười trừ cho qua.
Vài tiếng trước, sau khi cô đã nói rõ với Yang Tae bản thân không phải mẹ cậu thì cậu ngồi im ở đó không phản ứng gì.

Đột nhiên, cô thấy lương tâm có chút cắn rứt nhưng cô cũng chỉ nói sự thật thôi.

Không thể nào để Yang Tae có mãi suy nghĩ đó được, cô cũng cần có một cuộc sống của riêng mình.
Oh Kang Mi rót nước cho cha Yang Tae xong cũng bắt đầu kể với ông ta về nguyên nhân Yang Tae ở đây và việc cậu bị mất trí nhớ.

Cha Yang Tae nghe xong cũng không làm lớn chuyện.

Dù vậy, Oh Kang Mi cũng thấy ấy náy trong lòng nên đã lấy một số tiền đưa cho ông ta xem như tiền thuốc men sau này của Yang Tae, tuy nó cũng không nhiều là mấy.
“Cháu rất xin lỗi ạ.

Mong chú và gia đình sẽ giúp Yang Tae hồi phục lại trí nhớ.”
Cô đứng dậy cúi đầu với cha Yang Tae.

“Không cần đâu.

Vậy giờ tôi đưa Yang Tae rời khỏi đây được rồi đúng không.”
“Vâng ạ.”
Oh Kang Mi quay sang nhìn Yang Tae tưởng cậu sẽ không chịu rời đi nhưng hoàn toàn ngược lại.

Từ lúc nào cậu đã đứng dậy và bước ra khỏi cửa.

Oh Kang Mi có hơi bất ngờ, vừa rồi chẳng phải cậu còn muốn kết hôn với cô để được ở lại đây ư.

Sao mới đây mà cậu đã thay đổi ý định nhanh vậy? Hay cậu đã hiểu những gì cô nói.

Nghĩ vậy, Oh Kang Mi cảm thấy rất vui.

Cô vô thức gọi tên cậu.
“Yang Tae, trở về nhà cẩn thận nhé.”
Yang Tae nghe thấy thì khựng lại nhưng cậu không quay đầu mà tiếp tục bước đi.

Oh Kang Mi nhìn theo bóng lưng cậu trong lòng có chút hụt hẫng.

Dù sao cũng ở bên nhau mấy ngày rồi, vậy mà rời đi cũng không chịu quay đầu lại tạm biệt cô.

Cậu nhóc này đúng là cứng đầu mà.
“Cô Oh Kang Mi, vậy tôi xin phép đi trước ạ.”
“Vâng, chào chú ạ.”
Rời khỏi nhà Oh Kang Mi, ông ta liền đuổi theo Yang Tae.
“Cậu chủ à, đợi tôi với!”
“Cút đi.”
Yang Tae quay đầu lại trừng mắt nhìn ông ta rồi bước vào trong con McLaren Speedtail, rời đi.
Ở bên này, người nhận là cha của Yang Tae cũng thấy rén ngang.

Thật ra ông ta không phải cha của Yang Tae mà chỉ là một quản gia trong gia đình của cậu.

Hôm nay vì nhận được yêu cầu từ ông chủ nên ông ta mới mạo nhận là cha của cậu để đến đón cậu về nhà.

“Cậu chủ mới bỏ nhà đi có mấy ngày mà sát khí ngày càng nặng hơn.

Xem ra về nhà không yên bình được rồi.

Haizzz…”
….
Biệt thự Yang So.
Yang Tae vừa trở về nhà đã hầm hực bước lên phòng.

Cha cậu ngồi bên dưới phòng khách nhìn thấy con trai không ngó ngàng đến mình thì không vui ra mặt.

Giọng trầm xuống.
“Yang Tae, con không thấy cha ở đây sao? Mấy bữa nay cha không đến đón con vì có việc bận, chẳng lẽ vì việc này mà con giận cha sao.”
Cậu quay đầu lại nhìn cha với đôi mắt căm hận sâu thẳm.
“Ông không phải cha tôi.

Đừng quan tâm đến cuộc sống của tôi.”
Nói rồi, cậu cố ý bước những bước chân mạnh bạo phát ra âm thanh bịch bịch, bước vào trong phòng đóng cửa lại.
Rầm!
Cha Yang Tae bên dưới nhà chỉ biết thở dài, than vãn với quản gia.
“Tôi không biết phải làm sao thì Yang Tae mới chịu tha lỗi cho tôi.”
“Ông chủ đừng quá buồn.

Cậu chủ vẫn chưa trưởng thành nên không hiểu nỗi lòng của ông chủ, đợi thêm ít năm nữa khi cậu chủ suy nghĩ thấu đáo rồi sẽ hiểu cho ông chủ thôi.”
"Haizzz, tôi còn đợi đến bao lâu nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui