Sáng sớm ngày thứ hai, tôi cảm thấy hơi lo lắng về cuộc gặp gỡ đầu tiên với Raleigh sau bữa ăn và buổi khiêu vũ tối hôm đó. Tôi đang thắc mắc không hiểu tất cả những chuyện này sẽ đi đến đâu thì Paul Chin, một thanh tra viên lao về phía tôi:
- Lindsay, tôi nghĩ cô nên lấy cung người phụ nữ đang ở phòng thẩm vấn số 4.
Kể từ khi nhân dạng của kẻ tấn công được đưa lên truyền hình, rất nhiều người đã đến khai báo nhưng rốt cuộc chỉ là nhận dạng nhầm và đi vào ngõ cụt. Trách nhiệm của Chin là kiểm tra thông tin của họ, cho dù là nhầm lẫn.
- Là một kẻ đồng bóng hay một người hâm mộ cảnh sát nữa hả?
Tôi hỏi với nụ cười hoài nghi.
- Tôi nghĩ đây là trường hợp xác thực. Bà ta đã có mặt ở đám cưới thứ nhất.
Tôi gần như nhảy bật khỏi ghế để đi theo Chin.
Đến cửa phòng, tôi gặp Raleigh đi vào.
Trong phút chốc, một cảm giác hân hoan lan khắp mình tôi. Tối qua anh về lúc khoảng 11 giờ, sau khi cùng tôi uống cạn cả hai chai rượu. Chúng tôi cùng ăn tối, ngẫm nghĩ về công việc riêng của mỗi người, về những khó khăn vất vả của hôn nhân và cuộc sống độc thân.
Một buổi tối thật ngọt ngào khiến tôi quên hết nỗi căng thẳng của vụ án, thậm chí quên cả chứng bệnh Negli.
Điều khiến tôi e ngại là trong thâm tâm tôi sợ mọi chuyện sẽ đi xa hơn. Tối hôm đó, khi anh đang giúp tôi rửa bát, tôi chợt nhận ra mình đang nhìn anh chăm chú và thầm nghĩ: Giá vào một lúc khác…
Raleigh chạy về phía tôi, tay cầm tách cà phê và một tờ báo:
- Này, áo vét đẹp đấy – Anh mỉm cười.
- Chin có một nhân chứng sống ở phòng số 4.
Tôi túm lấy tay anh, nói:
- Bà ta nói đã trông thấy hắn. Anh có muốn đi cùng không?
Trong lúc vội vã, tôi lại gần mà không để anh kịp nhận ra. Raleigh đặt tờ báo xuống bàn thư ký và leo lên cầu thang theo chúng tôi.
Trong căn phòng thẩm vấn ngột ngạt là một người phụ nữ ăn mặc đẹp, hấp dẫn trạc 50 tuổi. Chin giới thiệu bà ta với tôi, bà Laurie Birnbaum. Bà ta có vẻ lo lắng và căng thẳng.
Chin ngồi cạnh bà ta:
- Bà Birnbaum, hãy kể lại cho thanh tra Boxer những gì đã kể với tôi.
Bà ta hoảng sợ:
- Chính bộ râu đã khiến tôi nhớ ra. Thậm chí cho đến giờ tôi vẫn không dám nghĩ đến, thật kinh khủng quá.
- Bà đã dự đám cưới của nhà Brandt phải không? – Tôi hỏi.
- Vâng, tôi là khách của nhà gái. Chồng tôi làm việc cùng ông hiệu trưởng Weil ở trường Đại học.
Bà ta lo lắng nhấp một ngụm cà phê, rồi nói tiếp:
- Chỉ là một sự việc thoáng qua thôi, nhưng hắn làm tôi lạnh cả người.
Chin ấn nút thu âm của chiếc máy ghi âm xách tay.
- Xin bà cứ nói tiếp – Tôi dịu dàng nói với bà ta.
Một lần nữa, tôi lại cảm thấy đang tiến đến gần hắn, tên vô lại với bộ râu đỏ đó.
- Tôi đã đứng ngay cạnh hắn. Hắn có bộ râu đỏ xám như râu dê, giống kiểu người ta vẫn để ở Los Angeles. Trông hắn già hơn thế này, khoảng 45 – 50 tuổi, nhưng tôi cảm thấy ở hắn có điều gì đó khả nghi. Tôi nói không đúng, phải không?
- Bà có nói chuyện với hắn không? – Tôi hỏi, cố làm cho bà ta hiểu rằng ngay cả tôi cũng thường sai. Ngay cả các đồng nghiệp nam cũng phải công nhận tôi là người giỏi nhất trong việc lấy cung. Họ nói đùa rằng đó là “năng khiếu của phụ nữ”.
- Lúc đó tôi vừa quay về từ sàn khiêu vũ. Tôi nhìn lên là trông thấy hắn. Tôi nói câu gì đó tựa như: “Cô dâu và chú rể là một cặp thật đẹp phải không?”. Lúc đầu tôi nghĩ trông hắn có vẻ đồng tình với tôi, nhưng thật ra hắn chỉ đang nhìn tôi trừng trừng. Tôi đã nghĩ hắn là một kẻ trong giới đầu tư ngân hàng kiêu ngạo của nhà Brandt.
- Hắn đã nói gì với bà?
Bà ta xoa trán, cố nhớ lại:
- Hắn nói bằng một giọng kỳ quặc nhất, là họ may mắn.
- Ai may mắn?
- Melanie và David. Hình như tôi đã nói: “Họ thật may mắn phải không?”, ý tôi nói cô dâu và chú rể, họ thật lộng lẫy. Và hắn trả lời: “Ồ đúng là họ may mắn”.
Bà ta nhìn lên, khuôn mặt biểu lộ sự bối rối:
- Hắn còn gọi họ là cái gì đó “…được lựa chọn”.
- Được lựa chọn ư?
- Đúng thế. Hắn đã nói: “Ồ, đúng là họ may mắn… thậm chí có thể nói họ đã được lựa chọn”.
- Bà nói hắn có bộ râu dê?
- Đó chính là điểm rất kỳ lạ. Bộ râu làm hắn già đi, nhưng tất cả những thứ khác ở hắn đều còn trẻ.
- Tất cả những thứ khác? Ý bà là gì?
- Khuôn mặt, giọng nói của hắn. Tôi đã nghĩ điều này thật kỳ lạ, nhưng nó chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc lúc tôi rời khỏi sàn nhảy.
Chúng tôi khai thác mọi thông tin có thể từ bà ta: chiều cao, màu tóc của tên giết người, hắn mặc gì. Tất cả đều khớp với những thông tin ít ỏi mà chúng tôi đã thu lượm được. Kẻ giết người là một gã đàn ông có chòm râu ngắn màu đỏ, mặc đồ smoking, chính là chiếc áo smoking hắn đã bỏ lại ở Mandarin Suite.
Người tôi như bốc lửa. Tôi cảm thấy chắc chắn là Laurie Birnbaum đáng tin. Chòm râu. Bộ quần áo smoking. Chúng tôi đang ráp nối được nhân dạng của hắn.
- Còn gì nữa, bà còn thấy điểm gì đặc biệt nữa không? Đặc điểm ngoại hình? Phong cách của hắn?
Bà ta lắc đầu:
- Mọi chuyện diễn ra nhanh quá. Chỉ đến khi tôi nhìn thấy bức hình vẽ hắn trên tờ Thời sự…
Tôi nhìn Chin, ý bảo đã đến lúc gọi một họa sĩ xuống để vẽ lại các chi tiết. Tôi cảm ơn bà ta và quay về bàn làm việc. Chúng tôi sẽ có một bức phác họa theo mô tả của bà ta và một bức nữa theo mô tả của Marryanne Perrkins ở Saks.
Công tác điều tra vụ án đã chuyển sang một giai đoạn mới, rất gay cấn. Chúng tôi đang tổ chức bí mật theo dõi bên ngoài tiệm Bridal ở Saks. Chúng tôi liên lạc với từng người trong danh sách khách hàng của cửa hàng, bất cứ ai đã đặt áo cưới ở đây trong nhiều tháng qua. Tim tôi đập thình thịch. Khuôn mặt mà tôi đã tưởng tượng ra, giấc mơ về gã đàn ông với bộ râu đỏ bắt đầu ập về. Tôi cảm thấy đã nắm được hắn trong tay.
Điện thoại của tôi reo vang
- Boxer đây – Tôi trả lời, tay vẫn tiếp tục giở tìm những cái tên trong hồ sơ khách hàng ở Saks.
- Tên tôi là McBride, thám tử điều tra ở Cleverland – Một giọng gấp gáp, bí ẩn vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...