Chúng tôi đi xuống quán cà phê Roma, một trong những quán theo phong cách châu Âu, trần cao, được trát vữa trang trí, ở bên kia trụ sở. Tôi thích quán Peet hơn nhưng Roma gần hơn.
Tôi gọi một tách trà, còn Raleigh quay lại với cà phê thơm ngon và một lát bánh mì bí ngô tươi mới đặt trước mặt tôi.
- Cô có bao giờ tự hỏi làm thế nào mà những chỗ như thế này lại kiếm được tiền không?
- Cái gì cơ? – Tôi nhìn anh ta.
- Mỗi góc phố đều có một cái quán như thế này. Họ đều phục vụ những đồ giống nhau, và giá bán trung bình của họ là, gì nhỉ… hai đô la ba mươi nhăm xen thì phải?
- Đây không phải là một cuộc hẹn hò, Raleigh – Tôi ngắt lời – Hãy kiểm tra danh sách đi.
- Có lẽ gần ba đô la hoặc ba đô la năm mươi xen. Thật may nếu tất cả những chỗ này kiếm được bốn trăm ngàn đô la.
- Raleigh, làm ơn đi – Tôi nói với vẻ mất kiên nhẫn.
Anh ta đẩy cái phong bì về phía tôi.
Tôi mở phong bì và xòe ra tám hay chín trang có tên và địa chỉ được in trên tiêu đề thư văn phòng của Gerald Brandt. Tôi nhận ra ngay một vài vị khách của nhà chú rể. Bert Rosen, cựu Bộ trưởng Bộ Tài chính của Mỹ. Summer Smith, một nhà tỷ phú kiếm tiền trong thập niên 80 bằng hệ thống giải trí LBO big-time. Chip Stein, của E-flix, bạn thân của Spielberg; Maggie Sontero, nhà thiết kế nổi tiếng của Soho đến từ New York. Rất nhiều tên tuổi lớn và rắc rối lớn.
Về phía nhà cô dâu, có vài cái tên đáng chú ý đối với tôi tại khu vực San Francisco là Thị trưởng Fernandez; Arthur Abrams, một luật sư địa phương tài ba. Tôi đã từng đứng lên chống lại công ty của ông ta một hoặc hai lần tại bục nhân chứng, chứng thực trong các vụ giết người, Willie Upton, nhà quản lý các trường công lập.
Raleigh kéo ghế qua chỗ tôi. Chúng tôi cùng nhau lướt qua phần còn lại của danh sách khách mời. Cột danh sách các đôi có vẻ ấn tượng với từ Tiến sĩ hoặc khách mời danh dự được đặt đằng trước tên của khách mời.
Đó là một danh sách dài nhưng chẳng tiết lộ điều gì, có vẻ không thể tìm ra được manh mối.
Tôi không biết mình đã mong đợi gì, cái gì đó nhảy bổ vào tôi. Một cái tên nào đó lóe lên trong óc tôi đang dội lên với một tội lỗi mà thậm chí các gia đình cũng không nhận ra được.
Raleigh thở hắt ra một cách lo lắng:
- Danh sách này thật đáng sợ. Cô kiểm tra 50, tôi kiểm tra 50 và chúng ta sẽ đưa phần còn lại cho Jacobi. Tất cả chúng ta sẽ gặp nhau ở đây trong hai tuần nữa và xem chúng ta thu được những gì.
Viễn cảnh phải tra hỏi liên tục những người này, từng người một khiếp sợ và phẫn nộ trước cảnh tại sao chúng tôi lại điều tra họ đã không làm tôi thấy thú vị hay hy vọng gì nhiều.
- Anh nghĩ Thị trưởng Fernandez có thể là một kẻ giết người vì tình sao? – Tôi lẩm bẩm.
- Tôi nghĩ có thể.
Những gì xảy ra với tôi tiếp theo là một điều hoàn toàn bất ngờ.
- Vậy anh nói là anh đã kết hôn sao?
Nếu chúng ta định làm việc cùng nhau thì chúng ta có lẽ cũng có được kết quả. Và sự thật là tôi đã rất tò mò.
Raleigh gật đầu sau khi ngắt giọng một giây – Tôi nghĩ là tôi đã nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh ta.
- Thực ra thì tôi đã kết hôn cách đây 17 năm. Cuộc ly hôn của tôi sẽ tiến hành vào tháng tới.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt thông cảm:
- Tôi xin lỗi. Chúng ta hãy dừng lại chuyện riêng tư tại đây.
- Thế cũng được. Mọi chuyện tự xảy đến mà. Thật bất ngờ, chúng tôi dường như vừa đang đi trên những quỹ đạo khác nhau. Chính xác hơn, Marion đã yêu một gã sở hữu bất động sản nơi văn phòng cô ấy làm việc. Đó là một câu chuyện cũ. Tôi đoán tôi chưa bao giờ hoàn toàn hiểu nên sử dụng loại dĩa nào.
- Tôi có thể giúp anh giảm bớt nỗi đau – Tôi nói – Nó đi từ trái sang phải. Anh có con chứ?
- Hai cậu con trai tuyệt vời. Một đứa 14 và một đứa 12. Jason thì láu cá còn Teddy thì thông minh. Đã lập trang chủ cho khối sáu của nó. Tôi gặp chúng nó hai tuần một lần vào kỳ nghỉ cuối tuần. Chúng là ánh sáng của đời tôi, Lindsay ạ.
Tôi thực sự xem Raleigh là một ông bố tuyệt vời. Đá bóng suốt các ngày thứ 7, cài đặt máy tính trong căn phòng làm việc nhỏ bé. Hơn tất cả những điều đó là anh ta có đôi mắt nhân từ. Điều bắt đầu hiện dần trong tôi rằng anh ta không phải là kình địch.
Anh ta cười toe toét với tôi:
- Tôi đoán dù có được trật tự của những chiếc dĩa đúng chưa chắc đã giúp được cô đâu. Cô đã ly hôn, đúng không?
- Ối chà, ai đó đã kiểm tra xung quanh. Lúc đó tôi chỉ vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát. Tom đang học năm thứ hai trường Luật ở Berkeley. Đầu tiên, anh ấy định đi theo ngành hình sự. Chúng tôi đã tham gia một phần vào vụ Carville và Matalin. Tôi tưởng tượng mình đang làm chứng, Tom đã tấn công tôi một cách dữ dội. Cuối cùng anh ấy chọn sự hợp tác.
- Và?
- Đó là hình ảnh của anh ấy, không phải của tôi. Tôi chưa sẵn sàng cho câu lạc bộ đồng quê. Đó là một câu chuyện cũ, đúng không?
Tôi mỉm cười:
- Sự thật thì anh ta bỏ tôi, làm cho trái tim tôi tan nát.
- Có vẻ như chúng ta có một số điểm chung nhỉ, Raleigh nói nhẹ nhàng.
Anh ta quả thật có đôi mắt rất đẹp. Thôi đi, Lindsay.
- Anh phải biết là suốt 6 tháng qua tôi chỉ kể chuyện buồn này cho một mình Warren Jacobi mà thôi.
Raleigh cười và giả vờ ngạc nhiên:
- Hừ, Jacobi đâu có vẻ giống tuýp người của cô. Thế sự quyến rũ chết người ở đây là gì?
Tôi nghĩ tới chồng cũ của mình, Tom, rồi một người đàn ông khác mà tôi đã từng nghiêm túc phần nào. Điều luôn hấp dẫn tôi là khi tôi để ai đó đến gần mình.
- Bàn tay mềm mại. Và tôi đoán, một trái tim mềm mại.
- Vậy cô nghĩ gì? Cô đặt một ít mứt tự làm trên giá. Đặt cho cà phê một vài cái tên gợi cảm hơn. Arabian, Breeze, Sirocco. Cô nghĩ chúng ta có thể tăng mức bán trung bình lên không?
- Tại sao anh định xem xét kỹ điều này hả Raleigh?
Anh ta nhìn tôi vừa có phần bối rối vừa lanh lợi qua ánh mắt trong trẻo.
- Tôi đã làm cảnh sát được 16 năm rồi. Vì vậy cô hãy bắt đầu nghĩ... tôi có nơi yêu thích này. Trên tận Tahoe, có thể là một trong những cơ sở kinh doanh này...
- Xin lỗi, tôi đã không nhìn anh từ đằng sau quầy chọn ra những chiếc bánh nướng xốp.
- Điều tốt nhất mà cô nói với tôi đến bây giờ đấy nhé.
Tôi đứng lên, kẹp cái phong bì dưới tay và hướng ra cửa.
- Suy nghĩ thứ hai là anh có lẽ là một thợ bánh giỏi hơn là một cảnh sát.
Anh ta mỉm cười:
- Đó mới là cô gái của tôi... Những anh chàng khôn ngoan trả lời cho mọi điều. Hãy giữ vững những lời biện hộ đó đi.
Khi chúng tôi rời khỏi quán, tôi hạ giọng và nói với anh ta:
- Tôi cũng có nơi yêu thích.
- Có lẽ cô sẽ chỉ cho tôi một ngày nào đó.
- Có lẽ.
Tôi đã bị Raleigh làm cho ngạc nhiên – hãy sống và học hỏi. Anh ta thực sự là một anh chàng dễ thương đấy chứ. Tôi tự hỏi liệu anh ta có bàn tay mềm mại hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...