Lam Tuyết cong mắt nhìn Tiêu Nguyệt: “Thật là ngại quá.”Trên mặt Lam Tuyết bày ra biểu cảm ngượng ngùng, lại còn hơi đỏ mặt phối hợp với hoàn cảnh.Ái chà, Tiêu Nguyệt này chính là một đóa Bạch Liên Hoa thịnh thế, nếu như nàng ta đã tình nguyện đưa tới tận cửa cho nàng định đoạt, vậy thì nàng sẽ không khách sáo đâu đấy.Vì để biểu hiện sự khách sáo, nàng còn phải đưa đẩy một chút.Tiêu Nguyệt nhìn điệu bộ không phóng khoáng kia của Lam Tuyết, trong lòng cười thầm kẻ này đúng là không có kiến thức, nhưng ngoài mặt thì vẫn dịu dàng cười nói:“Không sao, muội muội lớn lên xinh đẹp đáng yêu, một nốt chu sa mỹ nhân ngàn vạn người cầu mong còn không có được, dáng vẻ của muội muội quả thật rất xứng với quần áo ở trong Tú Xuân Các này.”Tiêu Nguyệt vốn tưởng rằng cái ả ăn mày ở trước mặt này sẽ lập tức rời đi, không ngờ câu tiếp theo người này thốt ra lại khiến cho nàng ta phải sửng sờ tại chỗ.“Vậy thì đa tạ tỷ tỷ!” Lam Tuyết cười cười, nói lời cảm tạ với Tiêu Nguyệt.Nói xong, nàng lập tức quay người chạy ào đến chỗ vừa mới treo cái quần Thạch Lựu kia, ôm lấy quần Thạch Lựu.Trên mặt Lam Tuyết không hề có một chút xấu hổ, tất cả đều là cảm kích.Tiểu cô nương tươi cười đầy mặt hầu như khiến cho mọi người xung quanh hoa cả mắt, tận đáy lòng chỉ cảm thấy tiểu cô nương này cười rộ lên thật đúng là xinh đẹp.“Ta cảm thấy cái quần Thạch Lựu này rất đẹp, nhưng ngặt nỗi trên người lại không có đủ tiền, đa tạ tỷ tỷ đã khẳng khái mở hầu bao!” Lam Tuyết mỉm cười thật tươi với Tiêu Nguyệt.Ai, vừa rồi nàng rõ ràng còn muốn đưa đẩy một chút, không ngờ Tiêu Nguyệt lại cố ý muốn mua quần áo cho nàng.Vừa khéo nàng còn đang không nỡ dùng tiền của Tạ Hàm đi mua cái quần Thạch Lựu này, vậy thì cứ dùng tiền của Tiêu Nguyệt mua đi.“A, cái này à.” Tiêu Nguyệt bị một loạt động tác của Lam Tuyết làm cho á khẩu nói không nên lời.Trên mặt Tiêu Nguyệt vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ, nhưng trong lòng lại như tuyết lở.Cái quần Thạch Lựu này giá trị ngàn vàng, mặc dù nàng ta là đích nữ của ngự sử đại phu, nhưng muốn mua cũng hơi khó nhằn.“Hí!” Thêu Nương ở bên cạnh nhìn xem không khỏi bật cười.Tiếng cười của Thêu Nương vừa ngắn lại còn rất nhỏ, mà Tiêu Nguyệt thì vẫn còn đang bị lời của Lam Tuyết làm cho sửng sờ cho nên không có nghe thấy.Nếu như Tiêu Nguyệt nghe được tiếng cười này của Thêu Nương, chắc chắn sẽ dùng lời nói sắc bén, môi mắt cong lên châm chọc Thêu Nương một phen.Tiêu Nguyệt sửng sốt vài giây, sau đó mới hồi phục lại tinh thần, lập tức nháy mắt ra hiệu cho Tía Tô.Nàng ta là tiểu tiên nữ dịu dàng, chỉ có thể mỉm cười ấm áp thấu hiểu lòng người, còn những việc khác, tất cả đều nhờ tỳ nữ ở bên cạnh đến làm đi.“Ngươi cái đồ ăn mày này, thật là vô lễ!” Tía Tô bắt gặp ánh mắt của tiểu thư nhà mình nhìn sang, lập tức tiến lên.“Tiểu thư nhà ta có lòng tốt muốn giải vây cho ngươi, ngươi còn được đà lấn tới nữa à? Mau mau cút khỏi Tú Xuân Các này đi!” Tía Tô cao giọng la lên, thu hút rất nhiều ánh mắt của các quý nữ đang lựa chọn quần áo trong Tú Xuân Các tới đây.
Bọn họ ai nấy đều dừng động tác lựa quần áo lại, tiếng nhỏ giọng trò chuyện cũng biến mất.Mấy lời của Tía Tô vừa ra đã bôi đen Lam Tuyết, còn thuận tiện vì tiểu thư tiểu tiên nữ nhà mình xây dựng một cái hình tượng tâm địa lương thiện.Thấy những quý nữ kia đều đã nhìn qua, Tía Tô lại nói tiếp: “Tiểu thư nhà ta là người thiện tâm, trông thấy một con kiến cũng không nỡ đạp chết.
Còn nhớ lần trước lúc đi tới chùa Già Lam, ở ven đường nhìn thấy một bà lão bước đi lọm khọm ở phía trước, tiểu thư nhà ta bèn nhường xe lại cho bà lão kia, tự mình đi bộ lên chùa Già Lam, chân còn bị rộp hết cả lên.
Hôm nay tiểu thư nhà ta đến Tú Xuân Các mua quần áo, nhìn thấy tiểu ăn mày này áo mỏng quần rách, có lòng tốt muốn mua cho nàng một bộ y phục.
Thế nhưng tiểu ăn mày này lại được đà lấn tới, đòi mua cái quần Thạch Lựu ngàn vàng kia.
Ai bảo tiểu thư ta phát khởi thiện tâm, lập tức muốn bỏ tiền ra thay tiểu ăn mày này mua, nhưng mà ta thì lại nhìn không được.”Tía Tô nói năng diễn cảm lưu loát, thỉnh thoảng còn chớp mắt một cái, nhìn mà thương xót, thật sự là đáng thương.Tiêu Nguyệt là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành, nghe nói còn là thái tử phi tương lai, tất cả mọi người đều gấp gáp muốn nịnh bợ nàng ta, sôi nổi đứng ra giúp Tiêu Nguyệt nói chuyện.“Trời ạ, chùa Già Lam trên núi Già Lam ở sâu trong núi, lần trước ta ngồi kiệu đi lên mà còn phải ở lại trong chùa nghỉ ngơi mấy ngày, Tiêu tiểu thư lại đi bộ tới đó ư!”“Tiêu Nguyệt cô nương đúng là quá lương thiện rồi, ngay cả ăn mày lòng dạ hiểm độc như vậy mà cũng muốn cứu giúp cơ đấy?”“Mau đuổi cái tên tiểu ăn mày này ra đi!”Nghe lời các quý nữ nịnh nọt, tươi cười trên mặt Tiêu Nguyệt lại càng rõ hơn.“Hôm nay cần phải để cho đứa nô tỳ ngang ngược là ta đây làm chủ, không thể nhượng bộ để cho tên tiểu ăn mày này vin vào lòng tốt của tiểu thư nhà ta rồi đi lừa gạt tiểu thư nhà ta.”Tía Tô thấy mọi người đều đang giúp cho nàng ta, ưỡn ngực thẳng lưng, cao giọng nói: “Tiểu thư nhà ta thiện tâm, sợ là tiểu ăn mày này đã nghe đến danh tiếng thiện tâm của tiểu thư nhà ta cho nên mới cố ý đến lừa gạt tiểu thư nhà ta có đúng không? Lòng dạ của tiểu ăn mày này cũng quá đen tối rồi!”Tía Tô vừa nói ra những lời này, đã biến câu chuyện trước đó Tiêu Nguyệt chủ động đòi mua quần áo cho Lam Tuyết rồi lại không có tiền mua quần Thạch Lựu, biến tất cả những chuyện xấu hổ này thành chuyện Tiêu Nguyệt thiện tâm, sau đó Lam Tuyết được đà lấn tới.
Có thể nói là đổi trắng thay đen.Lam Tuyết nghe xong còn muốn vỗ tay tán thưởng.Thêu Nương cảm thấy không ổn, lập tức đi tìm Tạ Hàm.“Tía Tô, đủ rồi!” Tiêu Nguyệt cảm thấy đã đủ, lên tiếng bảo Tía Tô im miệng, trên mặt bày ra nụ cười thân thiết nhìn về phía Lam Tuyết:“Chuyện ngươi lừa ta, ta không muốn truy cứu nữa, ngươi mau đi ra ngoài đi.”Tía Tô và Tiêu Nguyệt người mặt đỏ kẻ mặt trắng, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên trên người Lam Tuyết, còn sẵn tiện xây thêm một cái hình tượng “mặc kệ hiềm khích trước đó vẫn cứ dịu dàng lương thiện”.Lam Tuyết nhìn Tiêu Nguyệt mỉm cười với nàng, nàng cũng mỉm cười lại với nàng ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...