“Người đàn bà chết tiệt! Cô ta như thế mà dám ở trước mặt Vũ Hiên làm loạn!” Bành Hỉ Trạch nhịn không được cục tức này liền lên giọng chửi mắng Chử Nhược Ân. Người phụ nữ này vì lợi ích của chính mình, chuyện gì cũng có thể làm được.
Sau khi cúp máy, Vũ Hiên đã không còn chút tâm tư nào để ở nhà gặp cha cùng mẹ kế mình.
Bọn họ tâm địa cũng thật quá xấu xa, chỉ nghĩ đến tư lợi bản thân mà không để tâm đến suy nghĩ ,hoàn cảnh của người khác. Anh cùng họ không thể nào chung sống dưới một mái nhà được!
Nói ra cũng thật nực cười, máu mủ ruột rà mà còn không bằng người dưng, chỉ có Nhược Ân hiểu anh nhất, chân thành quan tâm chăm sóc anh, bao dung anh, coi anh như người một nhà. Trong lòng anh chỉ có Nhược Ân mới thật sự là người thân.
Nhưng nhiều khi, sự thiện lương săn sóc người khác của cô lại khiến anh rất tức giận.
Anh biết cha anh đi tìm Nhược Ân, nhưng cô ấy lại kiềm chế ủy khuất cùng tổn thương mà không nói cho anh biết. Càng nghĩ anh lại càng lo lắng, anh nhất định phải trở về, trở về bên cô xem cô bây giờ thế nào mới được!
Chín giờ ….
Giữa màn đêm, một chiếc SUV màu bạc lượn quanh đường đồi núi ngoằn nghoèo, Bành Vũ Hiên một tay lái xe, tay kia nới lỏng cà vạt, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Vội vã cả ngày, cả trưa cũng không được nghỉ ngơi, ở lại Cự Trạch của cha anh bàn bạc về dự án mới, đám nhân viên cùng những bên liên quan cũng không dám buông lỏng một chút nào.
Định về nhà cùng cha mình nói chuyện một chút cho đường hoàng, nhưng bây giờ anh lại vô cùng chán ghét khi nghĩ đến chuyện phải nhìn thấy mặt ông ấy.
Cuộc đời của anh phải do chính bản thân anh quyết định, ông ấy không thể chen vào mà sắp xếp nọ kia được.
Di động đột nhiên vang lên, Bành Vũ Hiên chẳng thèm bắt máy. Giờ phút này anh không muốn bất kỳ ai quấy rầy, một lòng chỉ chăm chăm vào con đường núi trước mắt.
Người gọi điện cũng thật kiên trì, điện thoại vừa tắt chuông lại bắt đầu một hồi chuông mới.
Bành Vũ Hiên một tay nắm tay lái, một tay đút vào trong túi lấy điện thoại ra. Nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, anh khẽ cau mày.
Số điện thoại từ nhà gọi tới, hẳn là ông ấy!
Điện thoại cứ đổ chuông ầm ĩ, Bành Vũ Hiên không chịu nổi sự phiền nhiễu này, bất đắc dĩ ấn nút nghe.
“Vũ Hiên à, là mẹ, cha con sắp về nhà rồi, con đang ở đâu vậy? Chẳng phải kêu con về nhà một lúc sao…” Giản Quế Hương ở đầu bên kia tuôn ra một tràng câu hỏi.
“Tôi đang trên đường lên núi, đêm nay không về nhà đâu!” Bành Vũ Hiên kiên định nói.
“Cái gì? Nghĩa là con đang trở về nhà ở trên núi sao? Vậy…Vậy con về tới nơi chưa?” Trong lòng Giản Quế Hương có chút mừng thầm.
“Có chuyện gì sao?” Anh cau mày, khó chịu hỏi.
“À, là như thế này…” Bà ta đoán chừng lúc này Bành Vũ Hiên vẫn còn đang trên đường, vừa hay làm hắn tức giận thêm chút nữa, dứt khoát rời khỏi nhà này luôn thì càng đúng ý, liền dài giọng ỉ ôi. “Cha con mà biết mẹ nói cho con chuyện ông ấy lên núi tìm bạn gái con, thế nào cũng trút bực tức lên mẹ. Bây giờ con đã về nhà rồi lại bỏ đi, thì mẹ phải làm sao bây giờ? Con không về, mẹ rất khó ăn nói với cha con nha!”
“Tôi đã nói tôi không về, bà nhiều lời làm gì vậy?” Giọng anh lớn hơn một chút.
“Vậy thì…,chi bằng để mẹ chuyển lời của con đến ông ấy nhé? Kẻo ông ấy lại trách mẹ không gọi cho con, không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ….” Giản Quế Hương tiếp tục quấy rầy Bành Vũ Hiên lái xe.
“Tôi đã nói……”
Bành Vũ Hiên một tay cầm di động, đang muốn ngắt cuộc gọi, từ phía trước mặt đèn pha chiếu sáng rực vào xe anh, khiến anh nhất thời quáng mắt mà không nhìn được gì.
Đến khi anh ý thức được chiếc xe tải đi ngược chiều đằng trước đã mất tay lái mà lao thẳng về phía mình, anh lập tức vứt di động ra đảo tay lái, đáng tiếc đã không kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt, hai chiếc xe lao vào nhau, một tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên, xe của Bành Vũ Hiên bị chiếc xe tải to lớn kia kéo lê trên đường, tiếng ken két ầm ĩ trong màn đêm tăm tối. Ngay sau đó, một tiếng nổ ầm trời vang lên….
Giản Quế Hương chỉ kịp nghe thấy ầm một tiếng kinh thiên động địa, bà ta hoảng hốt, gọi không ngừng vào điện thoại :” Vũ Hiên…., Vũ Hiên…?”
Không có người đáp, rõ ràng Bành Vũ Hiên chưa cúp máy cơ mà?
Chẳng lẽ nó đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Vũ Hiên về nhà rồi sao?” Giọng nói Bành Hỉ Trạch đột nhiên vang lên phía sau lưng, Giản Quế Hương toàn thân run rẩy, từ từ buông điện thoại xuống. “Vũ Hiên, nó nói về trên núi, sẽ không trở lại nữa. Nhưng..hình như…..hình như……..”
Nghe vợ mình nói chuyện ấp úng, Bành Hỉ Trạch đi đến trước mặt bà ta, hai tay lắc vai hỏi. “Có chuyện gì?”
“Nó vừa nói chuyện điện thoại với tôi, nó nói nó sẽ không trở lại đây nữa. Nhưng, tôi đang nói chuyện chỉ nghe thấy ầm một tiếng, gọi thế nào cũng không thấy nó trả lời….”
Trong lòng Bành Hỉ Trạch liền xuất hiện một dự cảm xấu, nhanh chóng giật lấy điện thoại, hét to vào trong đó, “Vũ Hiên, Vũ Hiên, trả lời cha đi!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...