“Ha ha, công lao lớn nhất vẫn là của Nhược Ân, là con bé vẫn luôn ở bên cạnh động viên khích lệ con, làm sao đến lượt chúng ta đây?” Bành Hỷ Trạch cao hứng cười lớn, đứa con trai thoát nạn trở về, đối với cách nhìn người ông cũng có thêm phần thấu hiểu và cảm thông.
“Chuyện đó là đương nhiên chứ ạ, nếu cha không đồng ý để Nhược Ân đến phòng bệnh thăm con, động viên con, làm sao con có động lực để tỉnh lại chứ?”
“Em thì có công lao gì đây?” Bành Vũ Thần cũng không nhịn được tò mò liền hỏi.
“À, ngày đó nếu không có chú đưa đón Nhược Ân đến bệnh viện, Nhược Ân cũng không thể đeo cho anh chiếc nhẫn này, không thể kích thích lên dây thần kinh để giúp anh tỉnh lại. Nên nói đi nói lại, không thể không tính đến công lao của chú được!” Vừa nói Bành Vũ Hiên vừa giơ bàn tay đeo nhẫn lên.
Bành Vũ Hiên cứ nói như vậy, trong lòng Bành Vũ Thần đã sớm phẫn nộ. Hắn giận chính mình rất ngốc nghếch, giận mình không sớm đưa Nhược Ân quay về, khiến anh trai có cơ hội tỉnh lại.
“Còn dì….” Bành Vũ Hiên nhìn về phía Giản Quế Hương đang cúi đầu, bỏ lửng câu nói.
“Dì cũng có phần sao?” Giản Quế Hương bất an nhẹ giọng hỏi lại.
“Vâng, cảm ơn dì đã đặc biệt đến thăm con, sự quan tâm của dì càng khiến con có thêm ý chí để tỉnh lại.” Con mắt Bành Vũ Hiên nhìn chằm chằm vào bà ta, ám chỉ hàm ý sâu xa.
“Thật….thật vậy sao?Đó là….chuyện dì nên làm….” Bà ta chột dạ, đôi môi run rẩy, nói năng lắp ba lắp bắp.
Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng ngày hôm đó, khi bà đang định tiêm thứ dung dịch đó vào người Bành Vũ Hiên, đột nhiên cánh tay bị giữ chặt lại khiến bà ta sợ tới mức xanh cả mặt, tim muốn rơi ra ngoài. Bà ta quả thật không dám nghĩ tới chuyện này mà bị lão gia phát hiện,sẽ có hậu quả như thế nào.
Chắc là không có việc gìđâu! Ống tiêm đã bị mình giấu đi, sẽ không có ai biết chuyện này. Cho dùBành Vũ Hiên tố cáo mình thìđã làm sao? Cũng không có chứng cứ, mình chỉ tự dọa mình thôi!
“Mười hai giờ rồi, Quế Hương, cơm nước xong xuôi hết chưa? Chúng ta đi ăn thôi chứ?” Bành Hỷ Trạch quay sang hỏi vợ mình.
“À, sáng sớm tôi đã mời một đầu bếp có tiếng trong thành phố đến làm một bàn ăn rất thịnh soạn, bây giờ đã xong hết rồi, mọi người đi ăn thôi. Vũ Hiên đưa bạn gái đến đây luôn đi.”
Ăn cơm xong, Bành Vũ Hiên đến thư phòng nói chuyện riêng với cha mình, Chử Nhược Ân một mình đi dạo vườn hoa sau nhà. Đi xuyên qua một hàng cây bách, cô đứng ngắm nhìn vườn hoa hồng đang nở rộ trước mặt.
“Nhược Ân!”
Vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy Bành Vũ Thần đang đi tới. “Vũ Thần?”
“Em có ở lại đây một đêm không?”
“Không được, bên chung cư còn rất nhiều việc cần em về xử lý. Hơn nữa Vũ Hiên cũng rất muốn quay về đó xem xét. Em đang nghĩ không biết lúc anh ấy nhìn thấy vườn hoa em trồng cho anh ấy sẽ cảm thấy thế nào? Nhất định anh ấy rất vui vẻ!”
“Dường như đối với mấy chuyện trồng hoa cỏ này em rất hứng thú, cũng rất tận tâm. Sau này nếu có một ngày anh xây dựng làng du lịch, có thể nhờ em giúp đỡ không?”
“Chuyện này….Em phải hỏi qua ý kiến của Vũ Hiên đã!”
“Tại sao?” Lại là Vũ Hiên. Cả thế giới của em chỉ có anh trai, hoàn toàn không còn điều gì khác sao?
“Vì anh ấy là bạn trai em, nên em đương nhiên phải hỏi ý kiến anh ấy rồi.” Chử Nhược Ân nói với giọng tất nhiên phải thế.
“Chẳng lẽ có bạn trai thì không được có bạn hay sao? Sao em không thể coi anh như một người bạn của em để giúp đỡ?” Bành Vũ Thần có chút kích động hỏi lại Chử Nhược Ân.
“Chuyện này….Em phải tôn trọng ý kiến của anh ấy, anh ấy không thích em có quan hệ gần gũi với người đàn ông khác.” Cô đơn thuần tường thuật lại lời nói của Bành Vũ Hiên, quả thật đối với cô anh có chút chiếm hữu mãnh liệt.
“Nếu không có anh trai, thì tốt biết bao nhiêu.” Bành Vũ Thần không cam lòng thì thào.
Thật đáng ghét! Nếu anh trai không tỉnh lại, chỉ cần hắn tích cực theo đuổi thì nhất định sẽ thành công.
“Anh nói gì vậy?” Cô hoang mang nhìn phản ứng kỳ quái của hắn ta.
“À, sao em lại thích anh Vũ Hiên như vậy?” Bành Vũ Thần cố ý lảng sang chuyện khác.
“Bởi vì anh ấy rất thông minh, năng lực làm việc hơn người, lại rất biết chăm sóc người khác, nên anh ấy là người quan trọng nhất với em là đúng rồi!” Đối với những ưu điểm của người yêu, cô cứ đắm chìm vào ngọt ngào mà thuận miệng liệt kê ra hết.
“Đúng vậy! Đại ca từ nhỏ đã kiệt xuất, quan hệ giữa cha và anh ấy tuy rằng có phần xa cách, nhưng trong lòng cha anh ấy luôn là một niềm tự hào không thể quên được. Anh rất hâm mộ anh ấy, vừa có được lòng tin của cha, vừa có thể có được một người yêu thật tốt là em.”
Trong lòng Bành Vũ Thần vừa bực tức lại vừa đố kỵ, bởi vì mặc cho hắn có cố gắng thế nào đi chăng nữa, vĩnh viễn đều không đuổi kịp được tài năng, địa vị cùng sự thông minh của anh trai, thậm chí còn không thể thay thế được vị trí của anh trai trong lòng cha, cũng như trong lòng Nhược Ân.
Thế giới này thật không công bằng, đại ca có được nhiều thứ như vậy, Nhược Ân nhường lại cho hắn không được sao?
“Đừng trêu em! Điều kiện của em cũng không tốt, anh cũng biết là bác trai ngay từ đầu không thích em mà! Điều kiên của anh tốt như vậy, tìm một người con gái thích hợp để yêu hẳn là không khó!”
“Tiếc là người trong lòng anh thầm thương trộm nhớ đã yêu người khác rồi.” Bành Vũ Thần yên lặng nhìn Chử Nhược Ân, trong mắt sóng sánh những ẩn ý xa xôi.
Chỉ tiếc là Chử Nhược Ân tâm tư đơn thuần, không hiểu được hàm ý phức tạp của đối phương. “Đối phương đã kết hôn chưa?”
“Chưa”
“Chỉ cần cô ấy chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội mà, không phải sao?” Cô ngắt một bông hoa hồng đang nở rộ, đưa lên mũi ngửi, cổ vũ hắn dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình. “Có yêu hoa thì không hái, nhưng lúc cần cũng phải hái kẻo hoa rụng lại chỉ hái cành không.”
Lời của cô tựa như một liều thuốc kích thích, cổ vũ hắn thêm phấn chấn. “Em nói đúng, em nói đúng rồi!”
Cho dù anh trai hắn thì thế nào? Bọn họ còn chưa kết hôn, hắn phải nắm chắc cơ hội, nắm chắc lòng cô.
“Nếu anh Vũ Hiên không tỉnh lại, em sẽ để ý đến anh chứ?” Hắn bạo gan hỏi cô.
“Cái gì?” Chử Nhược Ân sửng sốt, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm Bành Vũ Thần, hai bên má ẩn hiện núm đồng tiền. “Đừng đùa như thế!”
“Anh nói là nếu như….”
“Không có nếu!”
Đằng sau lưng truyền đến một giọng nói trầm thấp, khiến Bành Vũ Thần nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng.
Quay người lại, hắn thấy vẻ mặt anh trai mình sắc lạnh, khí thế bức người đứng ở phía sau lưng bọn họ, hai mắt bốc hỏa bắn ra những tia thù địch. Nếu tên tay anh có đao, không chừng sẽ băm hắn ra làm vài mảnh mất.
Bành Vũ Hiên đi nhanh đến bên cạnh Chử Nhược Ân, vươn tay kéo cô ôm vào lòng bá đạo tuyên bố quyền sở hữu.
“Nhược Ân là bạn gái của anh, không lâu nữa bọn anh sẽ kết hôn, chú phải gọi hai tiếng chị dâu. Phải cư xử thế nào chắc chú tự hiểu!”
Đừng mơ tưởng có được cô ấy!
Cho dù Bành Vũ Thần không cam lòng, nhưng những lời nói cùng ánh mắt ý tứ sâu xa của đại ca cảnh cáo hắn, khiến hắn không dám ở trước mặt anh mà mạo phạm cô.
Hắn bĩu môi, sờ sờ mũi đứng tránh ra một bên.
Sau khi Bành Vũ Thần rời khỏi hoa viên, Bành Vũ Hiên mới thu lại thái độ thù địch, quay sang nhìn Chử Nhược Ân nói. “Vũ Thần thích em, về sau đừng để nó đến chung cư nữa, cũng đừng ở một mình với nó.”
“Có nghiêm trọng như vậy không? Anh ấy thoạt nhìn rất hiền lành, thân thiện mà.”
“Bảo bối, em đừng có đơn thuần như vậy! Em không biết đàn ông đều là sói đội lốt cừu à?” Anh dùng hai tay khóa trụ eo cô lại, xoay người để cô nhìn thẳng vào mình.
Có nhiều người đàn ông mơ ước được gần gũi người yêu anh như vậy, anh thật hy vọng có thể đem cô giấu đi, không để cho người khác nhìn thấy cô, tới gần cô.
“Vậy anh thì sao?”
“Anh à? Anh là cừu khoác da sói.” Nói xong, đầu anh chậm rãi cúi xuống , khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng gần, hơi thở tự tin bá đạo lập tức ào ào vây quanh cô, chiếm lấy hô hấp của cô.
“Vậy mới lạ….” Chử Nhược Ân cười hi hi, trốn tránh, cuối cùng tiếng cười của cô đều bị môi anh chặn lại, cả khuôn mặt ngửa lên để đón lấy nụ hôn sâu của anh.
Nụ hôn vừa nóng bỏng vừa ướt át , tràn ngập nhớ nhung cùng những cảm kích một tình yêu chân thực mà say đắm, khiến lồng ngực cô căng đầy dư vị hạnh phúc, bị ngọt ngào vây quanh, suýt nữa hít thở không thông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...